Chỉ có một biện pháp đối phó loại chuyện này: Lúc gặp bãy lập tức bắt quả tang bọn họi
Với lại còn cần một điều kiện tiên quyết: Đối phương ra tay là nhân vật trung tâm mới được!
Chỉ cần không phải nhân vật trung tâm vẫn có thể vứt đi ngay lập tức!
Dù ngươi biết rõ đối phương giật dây phía sau vẫn không có cách tóm đối phương!
Trừ khi hoàn toàn nản lòng, ngọc nát đá tan, không quan tâm ngươi thừa nhận không, trực tiếp diệt cả nhà ngươi.
Nhưng... dù vậy, vẫn có thể dẫn đến tình trạng giết người vô tộii
Cả nhóm giáo viên dạy học sinh trong trường, rất nhiều người đã lui khỏi chiến trường.
Khi ở chiến trường ra sức giết lẫn nhau, máu thịt đầm đìa, dao vào máu rơi, trong đầu chỉ có giết địch;
Sau khi lui về, trong đầu chỉ có học sinh, đều là võ tu, đều là tương lai của học. sinh, để gửi những nhân tài thích hợp ra chiến trường, sao có thể là đối thủ của chính khách và người mưu mô kia cho được?
Nghĩ cũng không cần nghĩ.
Bẩn thỉu, thỏa hiệp, chính trị, häc ám, mờ ám, giở mọi mánh khóe, sao có thể may mắn tránh khỏi?
“Phù Phù, phân tích cẩn thận một chút, dựa vào kết luận phân tích cá nhân, không cần làm cùng nhau.”
Tả Tiểu Đa nói: “Mấy chuyện này rất dễ khiến người ta nảy sinh một loại cảm giác, đó chính là... đây là chuyện của một nhóm người làm. Nhưng nếu cố gắng theo hướng này sẽ đi đứt!”
“Sẽ bị lạc vào mê cung, không thể ra nữa.” “Chi bằng cầm một cái chuyên tâm đào xuống! Dù liên quan đến cái khác
cũng tạm thời chú ý, sau đó ném sang một bên, vẫn tiếp tục đào nguồn gốc như cũ, làm xong cái đầu tiên rồi tính cái khác.”
Tả Tiểu Đa nói.
“Ừ?
“Trễ rồi, ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đối chiến.”
Tả Tiểu Đa nói: “Đừng nghĩ nhiều, thời gian vẫn còn rất dài.” “Ta ngủ trước đây.”
Tả Tiểu Đa quay người lên lầu.
Lý Thành Long ngồi trên sofa, hắn vẫn cảm thấy lòng mình đầy căm phần, lúc lâu sau tâm trạng không thể bình tĩnh lại.
Thực sự tức muốn nổ phổi luôn.
Lúc nghe được chuyện này, Lý Thành Long đã cảm thấy tức muốn xuất huyết não, bây giờ tự mình kể ra lại càng tức hơn.
Loáng thoáng nghe Tả Tiểu Đa lẩm bẩm nói một câu. “Cùng lắm mấy người này chỉ là người chưa từng gặp... không rõ phải trái...”
Lý Thành Long sững sờ.
Tả Tiểu Đã lên lâu mất rồi.
Đột nhiên Lý Thành Long lờ mờ cảm nhận được một luồng khí lạnh từ trong áo ba lỗ xông thẳng lên.
Ngay lúc này, lông tơ dựng dậy. Vì hắn nghĩ đến một chuyện.
Hình như... Tả Tiểu Đa... Trước giờ không nói đạo lý với người không phải người nhà nhỉ?
Dù hẳn chiếm độ cao đạo lý tuyệt đối, thì trước giờ hắn chưa từng nói gì theo. lễ phải.
Cái gọi là giảng đạo lý vốn không tồn tại trong người Tả Tiểu Đa.
Bao gồm cả lần đó, Lý Thành Long bị học sinh lớn khác đánh, Tả Tiểu Đa chặn cửa đánh nhau, đạo lý hoàn toàn bên Tả Tiểu Đa, nhưng từ đầu đến cuối, Tả Tiểu Đan không thử nói phải trái, dựa vào cách bình thường xử lý giải quyết.
“Ta đến đánh người, hoặc đến bị đánh, không phải đến nói phải trái!”
Đây mới là phong cách làm việc của Tả Tiểu Đa!
Mắt Lý Thành Long tỏa sáng.
Hình như hắn hiểu ý của Tả Tiểu Đa rồi.
Người ta đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, chúng ta còn muốn tìm bằng chứng khắp nơi, sau khi có được bằng chứng thì ra tay?
Trên thế giới này, nào có nhiều đạo lý để nói như vậy?
Chỉ cần khẳng định là mặt đối lập, liên quan là được!
Lần lượt làm từng cái, luôn có lúc làm đúng!
“Nhưng đáng tiếc, thực lực hiện tại của chúng ta còn lâu mới đủ, nếu thực lực của ta và Tả lão đại bây giờ ở cảnh giới tu vi trên Ngự Thần thì tốt rồi, có thể không quan tâm những điều khác, thẳng thắn đạp cửa đi..”
Lý Thành Long lẩm bẩm tự nói.
Tả Tiểu Đa lên lầu, ngồi trước cửa sổ.
Muốn làm nhịp tim bị kích thích như muốn nổ tung lúc này bình ổn lại.
Nhưng lúc lâu sau lại càng nghĩ càng tức.
Sau đó đột nhiên hắn nằm lên giường nhào lộn mấy lần, ngâm nga mấy câu hát: “Nào, vui lên nào... dẫu sao cũng có... rất nhiều thời gian...”
Sau đó nhìn gương nháy mắt: “Oẳng oẳng oẳng... à hú... quao ha ha ha...” Quả thật thành công khiến mình cười rồi.
Cảm giác tâm trạng buồn bực đã được quét sạch.
Sau đó mới lấy Diệt Không Tháp trong nhẫn không gian ra.
Đặt tất cả phụ trọng có thể đặt lên người.
Lấy chùy huấn luyện trong nhẫn ra, cả người lóe lên, đến bên trong Diệt Không Tháp.
Tiếng gió trong Diệt Không Tháp nhanh chóng vang lên.
Nhưng trong phòng ngủ của Tả Tiểu Đa lại im lặng không một tiếng động.
Sáng sớm, buổi học chính thức đầu tiên của lớp Một.
Cả lớp đều phát hiện, Văn Hành Thiên hôm nay không có tinh thần, thậm chí mệt mỏi, ủ rũ không nói được, cả người cứ như tiều tụy hẳn một vòng.
'Thầy Văn đi lên bục giảng, im lặng một chút, liên tiếp gọi bốn năm người lên, dùng Nguyên Khí thăm dò kinh mạch mấy người này lần nữa, im lặng lúc lâu mới nói: “Mấy người các người cần phải đổi công pháp nữa. Đối chiến mấy ngày liền, tổng hợp tất cả những phát huy trong thi đấu, ta phát hiện ta sơ suất chuyện rất quan trọng, chính là tư chất tu hành và thông minh cá nhân không giống nhau, nên... mấy người các ngươi vẫn cần thay đổi một chút.”