“Ra tay giết chết?”
Câu nói này giống như đang nhắc nhở Ngô Vân Thiên, chỉ nghe thấy Ngô Vân Thiên cười lớn một tiếng, hung hăng ác liệt nói: “Tả Tiểu Đa, nếu đã đến lượt chúng ta rồi vậy thì đấu sinh tử, có dám kí tên không?!”
Đây là chuyện hai bên gặp nhau vào lúc sáng sớm đã quyết định, nhưng mà chuyện này ngoài người của hai trường ra thì không ai biết được.
Chỉ thấy Tả Tiểu Đa bối rối: “Cái gì... Đấu sinh tử? Đấu sinh tử là gì vậy?”
Sắc mặt của tất cả thầy cô trọng tài tại đấy nghe đến đây thì đêu lập tức thay đổi.
Đấu sinh tử?
Tên Ngô Vân Thiên này lại vì chút chuyện kia mà muốn đấu sinh tử?
Ngươi mắng giáo viên bị người khác tố giác, kết quả là muốn đấu sinh tử với người tố giác?
Đây không phải là trả đũa thì là gì?
Xem ra tính cách nhỏ nhen gian ác của tên nhóc này đã đạt đến mức tương đối.
Trên khán đài, đã có một trọng tài nữ lớn tiếng trách mắng: “Ngô Vân Thiên, ngươi bình tĩnh hành động, đừng làm việc theo cảm tính!"
Tả Tiểu Đa cũng hiểu ý, khuyên can an ủi nói: “Bạn Ngô, ngươi thật sự cần phải bình tĩnh một chút, vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi... Hơn nữa thầy cô cũng đâu có trách ngươi đâu? Cần gì phải tức giận như vậy, ngươi phải biết trận chiến lớn trước mắt, bình tĩnh hòa nhã mới là quan trọng.”
Hắn còn bắt đầu làm người tốt.
Lúc này Ngô Vân Thiên đã bị chọc tức đến triệt để, lớn tiếng truy vấn: “Tả Tiểu Đa! Ngươi không dám sao? Tên hèn nhát nhà người! Sáng sớm...”
Biểu cảm của Tả Tiểu Đa ngoài mạnh trong yếu ngắt lời hắn: “Ai... Ai không dám hử? Ta chỉ cảm thấy vì chút chuyện đấy mà phải phân sống chết thì thật sự là... Có hơi quá.”
Ngô Vân Thiên hét lớn: “Ta chỉ hỏi ngươi có dám đấu! Dám kí tên không?!”
Tả Tiểu Đa thở dốc, trong ánh mắt lộ ra vẻ bừng bừng tức giận.
Nhìn giống như một học sinh hiền lành đáng thương bị ép đến đường cùng, đến cả việc hít thở cũng khó khăn.
Lúc lâu sau mới rít lên cực kỳ đau buồn phẫn nộ: “Ngươi vì chút chuyện kia mà muốn giết chết ta?”
Ngô Vân Thiên hét lớn một tiếng: “Đã có dự định đấu sinh tử với ngươi từ lâu rồi, sao hả, ngươi không dám kí tên sao?”
“Ai... Nói muốn đấu sinh tử với ngươi?”
Tả Tiểu Đa giận dữ: “Ngươi nhất định phải giết ta mới được sao?!"
Vẻ mặt Ngô Vân Thiên hung hăng: “Đồ hèn! Chuyện đồng ý rồi cũng không dám thừa nhận sao? Đến lúc sắp xảy ra thì lại sợ chết? Không kí tên? Không dám kí?”
Từng câu từng chữ ép hỏi của hắn càng lúc càng khinh thường, càng lúc càng tức giận, càng lúc càng khiêu khích cơn giận dữ của Tả Tiểu Đa.
“Tả Tiểu Đa, tên hèn nhát như ngươi! Đồ hèn nhát! Đồ nhát gan! Đồ hèn nhát chỉ biết âm mưu hãm hại người khác, không dám đấu sinh tử với ta..."
“Ai không dám!” Tả Tiểu Đa hét lớn một tiếng giống như cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa.
Bàn trọng tài.
Thầy Mã lớn tiếng nhắc nhở: “Tả Tiểu Đa, đừng quan tâm đến hắn! Ở đây..."
Nhưng ngay lúc đó, Tả Tiểu Đa giống như bị kích thích đến mất đi lý trí, hét lớn: “Đấu sinh tử thì đấu sinh tử! Ngô Vân Thiên, ngươi hiếp người quá đáng như vậy, hôm nay Thiết Quyền công tử Tả Tiểu Đa ta sẽ phân sống chết với ngươi xem như thế nào!”
Gương mặt hắn tràn đây căm giận và tủi thân, thét to: “Ý thức gì! Giáo dưỡng như nào! Mắng giáo viên trước mọi người mà ngươi còn có lý nữa hả? Người khác nói ngươi sai ngươi lập tức muốn phân sống chết? Được thôi, đến đây! Ai sợ ai chứ? Mọi người ai mạnh ai yếu, ai có thể đánh ai dạt sang một bên, cơn giận này cho dù có chết ta cũng không nuốt xuống được!”
“Đánh thì đánh!”
“Đấu sinh tử thì đấu sinh tử!”
“Ai sợ ai!"
Tâm trạng của Tả Tiểu Đa càng kích động, nhảy lên vọt xuống trên khán đài, biểu cảm đau buồn phẫn uất, miệng mắng không ngừng giống như pháo nổ: “Thế đạo gì chứ!”
“Phì!"
“Loại người như vậy!”
“Lớn lên cũng chỉ thành cặn bã của xã hội thôi!”
“Làm sai rồi còn muốn đấu sinh tử với người ta!”
“Sợ ngươi quá!”
“Thật sự là không thể nhịn được nữa!”
“Trên đời này sao lại còn có loại người như vậy chứ?”
Giọng nói của hắn càng lúc càng lớn, phối hợp với sự tức giận trên gương mặt, còn giậm chân măng um sùm khiến cho giọng nói của Ngô Vân Thiên ở một bên đều bị hẳn đè xuống.
Nói chung trong lòng Ngô Vân Thiên lúc này toàn bộ đều là thoải mái, vì sắp được trả thù, không còn muốn nói nhảm với hắn nữa.
Cuối cùng, để ta bắt được ngươi!
Đấu sinh tử, để ta xem ngươi chạy kiểu gì! Ta xem ngươi còn hãm hại được ta không!
Mắng đi, kích động đi, bây giờ ngươi mắng càng to thì lát nữa ngươi sẽ chết càng thảm!
Trên khán đài, một vài trọng tài đã đứng dậy rõ ràng là muốn nói lời ngăn cản.
Đấu sinh tử, từ xưa đến nay chưa từng là một chuyện nhỏ.
Học sinh có thể đến được đây đều là lựa chọn tốt nhất của mỗi trường học, đều là học viên thiên tài, tùy tiện chết mất một người cũng là thiệt hại.
Hơn nữa những học sinh có thể đi đến hiện tại thì sau lưng thường có thế lực gia tộc của riêng mình, một khi chết tại đây nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn, vô cùng rắc rối!
Ngô Vũ Thiên thấy thế, lo sợ bị người khác ngăn cản đấu sinh tử nên hét lớn: “Tả Tiểu Đa!”
Tả Tiểu Đa đỏ mắt trừng lại: “Gọi cha ngươi làm gì?!”
“Đấu sinh tử, đập tay lập lời thề, có dám không!”
“Sợ ngươi chắc?”
“Đến đây!”
“Chát chát chát..."
“Khoan!”
Trên khán đài, thầy Mã với tư cách là trọng tài bay đến lớn tiếng ngăn cản, chỉ tiếc là đã muộn rồi!
Hai tay của Tả tiểu Đa cùng Ngô Vân Thiên đã vỗ vào nhau rất chắc chắn, vang lên ba tiếng liên tiếp!