Trong thâm tâm Hà Viên Nguyệt nở một nụ cười rồi nói: "Đây là Phượng phủ và Phượng Hồn trở về vị trí... Có trời che chở, chúng sinh may mắn!"
Nàng nói như có một ý khác: "Chúng ta không tìm được Phượng phủ, chắc hẳn là sớm đã bị người khác lấy đi, hơn nữa bảo vệ Phượng hồn chỉ chờ đến hôm nay, khi phong vân tế hội thì Phượng hồn sẽ lập tức đi Tìm chủ nhân!"
“Tốt lắm tốt lắm! Giữa thiên hạ này vẫn còn ngư có tâm, không chỉ có một mình Hà Viên Nguyệt ta.
Đúng là may mắn! Vô cùng may mắn!”
Tả Tiểu Đa mở mắt nhìn con phượng hoàng. nhưng lại phát hiện ra nó vẫn còn ngẩng đầu nhìn trời, một lúc rồi mà vẫn chưa thay đổi tư thế.
“Phượng hoàng đang ngẩng đầu nhìn trời, cũng không biết là đang đợi cái gì...”
Tả Tiểu Đa cảm thấy rất nghĩ ngờ với điều này, nên vội vàng nói ra.
“Chờ đợi cái gì?” Hà Viên Nguyệt ngẩn người: “Bây giờ mọi chuyện đã xong, nó còn cần chờ đợi điều gì nữa?”
“Không đúng...”
Tả Tiểu Đa đột nhiên kinh hãi hét lên: “Ở phương Đông có một mảng lớn sắc tía đang chuyển động...”
“Tử khí đông lai sao?” Hà Viên Nguyệt trợn tròn mắt: “Quá tốt, có bao nhiêu?"
“Rất nhiều, rất nhiều... Hơn nữa tốc độ rất nhanh, bây giờ khắp phương Đông đều là sắc tía cuồn cuộn, đến bây giờ vẫn không ngừng phát tán, cũng không. ngừng xuất hiện...”
Thanh âm Tả Tiểu Đa dồn dập.
“Đây là chuyện tốt, quá tốt, quá tốt rồi!" Hà Viên Nguyệt vô cùng vui vẻ.
“Sắc tía đang kéo tới, đã đi được một nửa rồi, bên phía phương Đông vẫn còn tiếp tục phun trào... Đã tràn ngập một nửa... Không, đã tràn ngập cả bầu trời rồi! Bây giờ sắc tía ấy đang dung nhập với phượng hoàng... Phương Đông vẫn còn phun trào..."
Tả Tiểu Đa giống như bị lời của chính mình làm cho sửng sốt.
Làm sao lại như vậy chứ?
Sắc tía ngất trời, rồi tràn ngập cả bầu trời, hơn nữa còn đang xuất hiện nhiều vô tận. Rốt cuộc là có bao nhiêu chứ?
Nếu vậy thì may mắn đến mức nào?
Hà Viên Nguyệt cười càng ngày càng sâu.
“Tử khí đông lai mãn thiên địa, Phượng Mạch xung hồn hướng cửu tiêu! Tốt, tốt lắm, tốt lắm”
Ở một nơi rất xa, không biết là nơi nào...
“Nguy rồi! Đẳng cấp của Phượng Mạch này...
Chúng ta đã đánh giá thấp nó rồi! Đây đã là đẳng cấp mạch trùng thiên rồi!"
Trong giây lát bỗng có một người xuất hiện đứng trên đỉnh núi, vẻ mặt nóng nảy, sau đó nhìn về một phía, rồi người nọ tung người lên, hóa thành kinh thiên trường hồng.
Một khắc sau, không gian bị xé rách!
Theo động tác của người này thì đối diện với phương hướng của Nhật Nguyệt quan lập tức cũng có một dải kinh thiên trường lồng khác bay lên, vừa vặn chặn đường dải kinh thiên trường hồng kia.
Hai vệt đỏ dài va chạm vào nhau, sau đó có một tiếng nổ lớn, đến nỗi cả một ngọn núi cũng sụp đổ.
Ngay sau đó hai vệt đỏ dài tách ra, mỗi người đứng trên một cái đỉnh núi nhỏ, hiện ra thân hình, cả hai đều nhìn nhau.
Thân hình của người nọ lúc trước lộ ra, là một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím, lúc này mặt đầy hung ác cùng tức giận nói: “Đông Phương, ngươi muốn ngăn ta sao?”
Bên phía đối diện là một người mặc trường bào màu xanh, tướng mạo hết sức nho nhã, lông mày dịu dàng, ánh mắt mỉm cười, lặng lẽ nói: "Đan Không đại nhân, không phải chúng ta đã từng ước định, những người cấp cao tuyệt đối không được phép ra tay trong hoàn cảnh này sao? Không lẽ bây giờ ngươi muốn xé bỏ hiệp nghị?”
'Đan Không tức giận nói: "Rõ ràng là do các ngươi giở trò! Phượng mạch kia tuyệt đối không phải chỉ là Phượng mạch thông thường!"
Đông Phương vẫn ung dung, nhẹ giọng nói: “Lời nói này của ngươi có hơi kì lạ đấy, không phải năm đó chúng ta đều cùng quan sát Càn khôn khí vận kính sao, vậy sao bây giờ ngươi lại dám bảo chúng ta giở trò? Nếu như ngươi không chịu thua thì cứ nói thẳng đi, có ai mà không biết chứ? Đã sớm đề phòng các ngươi gi trò ăn vạ rồi..."
Đan Không giận dữ: "Phượng mạch trùng tiêu thế này, sao Sát Phá Lang có thể ngăn cản được? Rõ ràng là các người giở trò, lừa dối chúng ta!”
Đông Phương ung dung nói tiếp: “Đại Thủy Ca của các người không phải cũng ở đây sao? Có cần ta dạy ngươi phải làm gì không?"
Đan Không bực bội hừ một tiếng, nhưng lại không nói nên lời.
Hắn cũng không thể nói là Đại Thủy Oa đã trở lại, hơn nữa còn bị các ngươi biến thành một người mù yếu ớt...
Bây giờ vẫn còn đang bế quan, không biết lúc nào mới có thể ra ngoài...
“Hèn hạ vô sỉ!"
'Đan Không mở miếng mắng to: “Đám người Tinh Hồn các ngươi quả thật là vô cùng hèn hạ vô sĩ! Bỉ ổi hết sức!”
Đông Phương cười híp mắt nói: "Đan Không, không nói đến những chuyện khác, bây giờ nhìn thấy bộ dạng ngươi tức giận đến mức thở hổn hến thì ta lại cảm thấy sảng khoái. Ngươi cứ tiếp tục như vậy đi, ta sẽ luôn nguyện ý nhìn, cái này gọi là cảnh đẹp ý vui, không gì sánh bằng.”
'Đan Không nổi nóng: “Ngươi!"
“Trở về đi.”
Đông Phương thản nhiên nói: “Cho dù là Đan Không đại nhân nhà ngươi nắm giữ được không gian chỉ lực, nhưng ngươi vẫn chưa đạt tới được cảnh giới Tổ Vu... Cách nhau một khoảng xa như vậy, ngươi nghĩ là có thể đuối kịp sao?”
Đan Không chán nắn: “Nếu như ngươi không cản 'ở ta, ta dĩ nhiên có thể đuổi kịp.”
"Vậy nếu ngươi không ngại thì đoán xem, ta ngăn hay không ngăn ngươi?”
“Chơi bà nội ngươi! Đoán cái ông nội ngươi đấy! Ngươi không ngăn ta thì mới là lạ đấy!” Đan Không tức miệng mắng to, đã không còn quan tâm đến phong độ
Đông Phương khoan thai nói: “Ngươi thế mà lại mắng ta, ta cũng chưa mắng ngươi câu nào đâu nhé, đúng là không có phong độ mà. Được rồi... ta đậu móe mười tám đời tổ tông nhà ngươi!"!
“Aaaa..."