“Tính toán một cách chắc chắn... Những người xuất hiện, hắn là một người cũng chạy không thoát Đợt này, không có người sống gì đó, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!"
Trên mặt Tả Tiểu Đa cũng không có bao nhiêu vui mừng, ngược lại có chút tức giận rồi nối giận đùng đùng: “Bọn khốn kiếp này, thật sự là quá không hiểu chuyện! Các ngươi nên đứng bất động, xếp thành hàng, để Long Huyết phi đao của Tả gia ta đâm từng người từng người”
“Thật sự là không hiểu chuyện! Ngay cả chết cũng không biết cách chết, càng đừng nói tới chuyện sống như thế nào.
“Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi!”
"Ý,còn có cái nhẫn không gian..."
-Tả Tiểu Đa thu hồi nhẫn không gian của thủ lĩnh, sau đó một đường quay lại thu dọn chiến trường, nhưng càng đau lòng hơn, đau lòng tới mức không thể thở nổi.
“Nhiều người như vậy, nhiều tu giả Đan Nguyên cảnh Thai Tức cảnh như vậy, tất cả đều không để Long Huyết phi đao hấp thu... Đau lòng quá... Hơn một trăm người, vậy mà chỉ còn mười bảy nhẫn không gian... Những chiếc khác đều bị đại chùy đập nát, tàn nhãn phá hủy hết cả rồi..."
“Thật là đau lòng muốn chết..."
Tả Tiểu Đa cảm thấy mình đau lòng tới mức nghẹt thở, không phải vì hiện tại thu hoạch ít, mà là nghĩ tới một vấn đề.
“Sau này khi đối đầu với kẻ địch... E là phần lớn đều sẽ có tình trạng như thế này, hầu hết trang bị không gian của kẻ địch đều sẽ bị Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy đập nát... Này, tổn thất này quả thật là rất lớn, không thể đánh giá!"
Tả Tiểu Đa ai oán không thôi, rồi lại cảm thấy bất lực vô cùng.
“Chết tiệt, sao lại chọn cái thứ như chùy làm vũ khí? Ta đúng là kẻ đầu óc có vấn đề!”
“Cứ như này thì sẽ kiếm ít đi bao nhiêu tiền... Người khác đều thu được (nhẫn,...), còn ta bên này... Một đống vỡ nát?"
“Chùy này... Một khi dẫn động quán tính, thật sự là không dừng lại được, móe...”
Tả Tiểu Đa thở ngắn than dài, ước chừng than thở trong thời gian một chén trà.
Sau khi thu thập xong tất cả những thứ có thể thu, lại vội vàng chạy nhanh, một đường đi về phía Phượng Hồi Đầu, trong màn tuyết dày đặc vẫn chưa hề suy yếu chút nào.
"Chín rưỡi rồi."
Tả Tiểu Đa vừa chạy, vừa nói thầm trong lòng.
Một lưỡng thanh lương chỉ ý từ trên trời giáng xuống. Điểm khí vận, ước chừng gia tăng bốn giọt rưỡi!
Nhất thời cả người thoải mái muốn rên rỉ, tất cả thương thế tất cả tê dại, nháy mắt đều trở thành hư không.
“Nhiều người như vậy, mà chỉ được có bốn giọt... Quả thật là quá keo kiệt!”
“Ta thay trời hành đạo như vậy, lại thần cơ diệu toán như vậy, xem tướng chuẩn như thần như vậy... Nói có nguy hiểm tới tính mạng, y rằng toàn bộ đều đã chết... Hắn là nên cho một trăm giọt...”
“Quá ít quá ít rồi..."
...
Phía trên Phượng Hồi Đầu.
Toàn thân Hà Viên Nguyệt được bọc trong lớp áo lông dày, ngay cả xe lăn cũng phủ một lớp mền dày, tại đây chờ đợi trong đêm tuyết, áo lông có màu đỏ rực, vẫn đang bốc lên hơi nóng mù mịt, dễ nhận thấy đó chắc chẩn là dị bảo.
“Đây là lông của Ngũ Vĩ Hỏa Hồ - bảo vật chống rét tốt nhất, ngươi lấy ở đâu ra vậy?”
Hà Viên Nguyệt hỏi Tưởng Trường Bân - người đang ngồi ngay bên cạnh mình.
Trên Phượng Hồi Đầu, lúc này có năm người đang ngồi cùng nhau, Hà Viên Nguyệt, Tưởng Trường Bân, Tôn Phong Hầu, Hồ Nhược Vân, Lý Trường Giang.
“Là ta thuận tiện mang tới. Khụ khụ...”
Tưởng Trường Bân ho khan một tiếng, giọng điệu lộ ra chút xấu hổ hiếm hoi: "Chính là lấy từ chỗ cha của ta, thấy cũng khá tốt, vừa mới cầm về không lâu... Ban đầu định để tới cuối thu mới mang tới tặng cho. người, nào có ngờ lại có tuyết rơi dày vào ngày hè, ngược lại cũng coi như là được sử dụng trước..."
Mọi người cười vang một trận.
Hồ Nhược Vân nhìn về phía xa với vẻ lo lắng, lắm bẩm nói: “Tin tức truyền tới đây cũng được một lúc rồi, với tu vi thực lực hiện tại của Tiểu Đa sao vẫn còn chưa tới? Không phải là đã xảy ra chuyện gì ở trên đường rồi chứ?"
Tôn Phong Hầu nói: "Không thể nào? Hiện tại mọi sự chú ý đều tập trung vào Tinh Võ Hồn Tinh, bên này thì có thể có chuyện gì?”
“Tuyết rơi nhiều như vậy, lại không có ai dẫn theo tên nhóc này bay tới đây, hắn chỉ dùng hai chân mà chạy tới, chậm một chút cũng không xem là chuyện quá bất ngờ.”
Lý Trường Giang nói.
“Ta chỉ là có chút lo lắng” Hồ Nhược Vân nói.
"Sẽ không có chuyện gì đâu."
Hà Viên Nguyệt nhầm mắt dưỡng thần, nói: “Tả Tiểu Đa khi vận trùng thiên, cho dù có chút hiểm trở, cũng sẽ không thật sự gặp phải nguy hiểm. Cứ chờ thêm lát nữa, chắc là sẽ tới thôi”
Khi đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng giẫm lên tuyết 'bịch bịch' ở bên dưới, trong màn tuyết dày đặc khắp trời, Tả Tiểu Đa vẫn đi được thêm hai mươi mét nữa, mới bị phát hiện.
Cuối cùng khi hẳn tới nơi, hẳn lập tức thở dài: “Tuyết rơi nhiều như này... Mới có bao lâu chứ, có đến một tiếng rưỡi không nhỉ? Bây giờ đã gần quá đầu gối rồi..."
“Thời tiết gì thế này!”
Tả Tiểu Đa vừa đi vừa phàn nàn: “Giữa thời tiết nóng bức của mùa hè, lại có tuyết rơi dày đặc... Có thể xem là chuyện lạ hiếm có từ xưa đến nay không.”
Hà Viên Nguyệt nhàn nhạt cười một tiếng: “Cái này cũng coi như một chuyện kì lạ, khi nói đến truyền thuyết khai thiên lập địa, thì ở trong Phượng mạch của thành Phượng Hoàng, chính là một con Băng Hoàng. Khi Băng Hoàng xuất thế thì trời đông giá rét, dù cho lúc đó có là mùa hè nóng bức, nhưng chỉ cần Băng Hoàng xuất hiện, thì có những trận tuyết lớn đầy trời cũng là bình thường, quả thật chẳng có gì lạ”
“Băng Hoàng..." Tả Tiểu Đa hơi mơ hồ. Nhưng khi nghĩ đến Tả Tiểu Niệm, trong lòng không nhịn được nói thầm: “Miêu Hoàn..."
Hà Viên Nguyệt nói: "Tiểu Đa, ngươi mau đến trước mặt ta đi. Bây giờ ta... Đã không thể vọng khí nữa rồi. Ngươi nhìn khí mạch một chút, rồi hãy nói những gì ngươi thấy cho ta.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!