Hà Viên Nguyệt cầm sợi dây cẩn thận, thuần thục từ từ xỏ qua cái lỗ Tân Phương Dương vừa đục xong trên đồng xu. Sau đó thành thạo kéo hai cái, một vật trang sức được tạo thành.
Bên dưới treo một chiếc túi làm tua rua đơn giản nhưng đẹp mắt.
Tân Phương Dương nhìn thấy thế là đủ rồi.
Ngũ Phương Kiếm của ta ra ngoài chém người thì được, nhưng ngươi bảo ta làm mấy thứ nhỏ như thế này... phỏng chừng đồng xu kia có thể bị ta làm nát thật...
Hà Viên Nguyệt đặt đồng xu trong tay, nhìn nhìn, mỉm cười nói: “Cảm ơn thầy Tân.”
Tân Phương Dương nói: “Ngươi... ngươi không mang lên à?”
Hà Viên Nguyệt cười cười, nói: “Vậy được, bây giờ ta sẽ đeo lên. Dẫu sao đây cũng là tấm lòng của thầy Tân.”
Nói xong, đeo sợi dây đơn giản lên cổ gầy dưới ánh mắt căng thẳng của Tân Phương Dương, đồng xu rủ xuống, vừa hay kề sát tâm nhĩ.
Một cảm giác kỳ lạ, cuối cùng trái tim cũng yên tĩnh lại.
Đời này của ta, cuối cùng vẫn có thể đeo được dây chuyền hẳn tặng ta...!
Cho ngươi thêm chút nhớ mong như vậy, làm ngươi tìm kiếm hai ba mươi năm...
Đến lúc đó, trên thế giới này đã không còn chút vết tích nào.
của ta...
Ngươi hắn là có thể từ bỏ rồi nhỉ?
Hoặc là... Tìm một người giống ta... cũng có thể khiến lòng. ngươi được xoa dịu đôi chút!
Phương Dương.
Phần đời còn lại trong tương lai, chú ý sức khỏe nhiều hơn, tạm biệt không hẹn ngày gặp lại!
Cuối cùng trái tim Tân Phương Dương cũng được thả xuống, ải khó nhất đã qua rồi, qua rồi, con đường sau này bằng. phẳng đầy ánh sáng, tràn đầy hy vọng!
“Thầy Tần... Còn chuyện khác nữa à?” Hà Viên Nguyệt hạ lệnh đuổi khách.
"Ồ, ờ, không có, ta đi đây.”
Tân Phương Dương liên tục gật đầu: “Không có chuyện gì, không còn chuyện gì.”
Vội vàng lui ra ngoài, sau đó không nhịn được mà nở nụ cười vui vẻ.
Trong phòng, Hà Viên Nguyệt nhẹ nhàng vuốt đồng xu, trên mặt cũng nở nụ cười, giống như cây khô gặp được mùa xuân.
....
Tân Phương Dương dạt dào sức sống đứng trước cửa phòng trọng lực giống như môn thần.
Sau đó...
Vạn Lý Tú là người ra khỏi phòng trọng lực đầu tiên, bị Tân Phương Dương không nể tình mắng một trận.
“Sao chậm như vậy! Bây giờ mới mấy lần! Mấy ngày này ngươi làm gì? Ăn sinh nhật ăn ngốc luôn rồi hả?”
Long Vũ Sinh và Lý Trường Minh, Lý Thành Long sau đó cũng bị Tân Phương Dương răn dạy không thương tiếc.
Về phần Tả Tiểu Đa đã đột phá hôm trước đi đầu, không chỉ chịu một trận mắng té tát của Tân Phương Dương, mà còn chịu một trận đòn lâu ngày không gặp.
Sau khi bị đánh còn bị xem như trái cầu mà đá cao một trăm cái!
Tả Tiểu Đa như trái cầu trên không trung không ngừng quay cuồng, trên mặt, trong lòng đều mơ hồ không thôi!
Đậu móe... Vụ gì đây?
Ông già này... sao đến chỉnh ta hăng hái như được bơm tiết gà vậy? Chẳng lẽ không tặng được đồng xu kia?
Trả thù ta hở?
Đá xong một trăm trái cầu bay không dễ dàng gì, Tả Tiểu Đa ôm mông, trong mắt đầy vẻ khó hiểu nhìn Tân Phương Dương: “Thầy Tân... sao... chưa tặng được à? Không nhận?”
“Nhận rồi! Đeo lên rồi!”
Tân Phương Dương cười cười, hăng hái, cười ha ha xong lại đá Tả Tiểu Đa: “Ngươi thật nhiều lời!”
Thế là lại đá cầu bay thêm một trăm cái.
Tả Tiểu Đa sa mạc lời luôn.
Mẹ nó thật sự... đủ rồi đó!
Xem như là ta thấy rõ rồi, chỉ cần ngươi vui là ngươi đánh ta! Đánh ta chính là cách tốt nhất để bày tỏ niềm vui trong lòng của ngươi đúng không?
Mẹ nó quả thật là ta tự chuốc khổ mà, ta không nên khiến ngươi vui vẻ!
Đám Vạn Lý Tú đang xếp thành một hàng đếm số: “Bảy mươi lăm... bảy mươi chín... tám mươi sáu, thầy Tần cố lên! Cố gắng! Cố lên! Cố gắng lên!”
Nhìn Tả lão đại bị đá quay tròn trên không trung, thật sự sảng khoái, càng hả giận!
Lại đá xong một trăm trái cầu, Tân Phương Dương cười ha ha: “Sút thế đủ rồi, ta phải sút cầu môn!”
Năm người xông ra như ong vỡ tổ: “Ta, ta làm thủ môn!”
“Tới luôn!”
'Tân Phương Dương ra dáng, cú vô-lê dốc sức, vẽ một đường cong tuyệt đẹp, thân hình tròn vo của Tả Tiểu Đa quét qua không trung với quỹ đạo đẹp mắt, như linh dương qua sừng, không dấu vết, tóm lại chính là bay ra tràn đầy ý vị.
Ngoài năm mươi trượng, theo một tiếng bụp, quả bóng hiệu Tả Tiểu Đa rơi chuẩn xác vào trong thùng rác rỗng.
Nắp thùng rác cũng ầm một tiếng trở ngược lại, đậy miệng thùng lại.
“Lại đi!"
Đám người Vạn Lý Tú điên cuồng vỗ tay: “Tuyệt, vào rồi! Lại đi!"
Tân Phương Dương vung tay áo: “Nói nhảm cái gì? Tan học rồi, tan học rồi, cút hết đi! Tối đừng quên tự mình chăm chỉ, đường tu hành như chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt sẽ lùi!”
Đầu óc Tả Tiểu Đa mơ hồ bò ra khỏi thùng rác, chớp mắt thấy năm bóng dáng đã chạy mất dạng.
Đám người Long Vũ Sinh nào dám ở đây đợi Tả Tiểu Đa báo thù, đương nhiên là ồn ào chạy như bay!
“Thầy Tần!”
Tả Tiểu Đa trơ trọi đứng trước thùng rác, ngước lên trời hú dài, sau đó thấp giọng nói: “Đợi tu vi của ta vượt qua ngươi...”
“Hả?” Tân Phương Dương lóe lên một cái xuất hiện trước mặt hắn: “Ngươi mới mới gì?”
Tả Tiểu Đa nghiêm mặt: “Ta đang nói, cảm ơn thầy Tân chiếu cố quá mức, bồi dưỡng năng lực chống trả của ta ở mọi phương diện, để ta hành tẩu giang hồ, gầy dựng nền móng vững chắc, đợi đến khi tu vi của ta vượt qua ngươi, chắc chắn sẽ báo đáp ngươi thật tốt.”
“Biết là nhóc con ngươi không nói được lời gì hay!”
“Thầy Tân người cũng nghỉ ngơi sớm chút đi, đừng quá mệt mỏi, quá vất vả. Người trả giá vì ta nhiều như vậy, dốc hết tâm huyết lo lắng hết lòng, ta cũng rất đau lòng.”
“Ngươi cút chưa, hay muốn chơi bay cao nữa?”
“Ta cút ngay đây ạ... Tạm biệt thây Tần, thầy Tân ngủ ngon, thầy Tần uy vũ!”
Tả Tiểu Đa chạy nhanh như chớp.
“Thằng nhóc này!”
Khóe môi Tân Phương Dương nở nụ cười.
Ta thích nhất là người khác nịnh nọt ta đó, nhưng chuyện này không thể bị hắn biết.
Tả Tiểu Đa chạy như bay đến cổng trường, lại xem tướng mạo cho mấy người mới về nhà, bây giờ mỗi tối đều phải nộp tiền phạt. Thật sự trong lòng Tả Tiểu Đa rất đau xót đó, tiền mà, có nhiều hơn chút thì tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!