Chỉ là từng loại này, sự cảm động thông hiểu mà Hà Viên Nguyệt tự mình viết, tổng kết kinh nghiệm dạy học, đã có thể chất đầy một tủ sách lớn.
Nhìn những thứ này, Hà Viên Nguyệt nhẹ giọng nói
“Nhược Vân, ngươi phải nhớ kỹ, người đi ra từ Nhị Trung có thể không phải là cường giả, có thể không phải là Võ giả, nhưng học viên đi ra từ Nhị Trung, quan trọng nhất, nhất định phải là một con người!"
“Muốn làm việc lớn, trước tiên phải làm người!"
“Làm thế nào để làm người? Làm sao khiến học sinh học được, làm một người đội trời đạp đất trước tiên, những điều này rất cần giáo viên dạy người thế nào, mình phải làm gương trước!"
“Không có cây nào uốn không thẳng, cũng không có học sinh nào dạy mãi không thành tài!"
“Đây không phải là một khẩu hiệu cũng không phải là một tiêu chuẩn cao, chẳng qua chỉ là phẩm hạnh cơ bản nhất của một giáo viên!”
Hà Viên Nguyệt thở gấp: “Ngươi phải nhớ kỹ!”
“Ta nhớ rồi!"
Hồ Nhược Vân nén nước mắt, chỉnh lý từng chút một.
Lật tới cuối củng, một cái hộp to bẵng bàn tay đập vào mi mắt.
Chiếc hộp này xem ra rất bình thường, không khóa lại.
Hồ Nhược Vân tiện tay căm chiếc hộp này lên, muốn mở ra xem bên trong có đồ vật gì.
“Cầm... qua đây”
Hà Viên Nguyệt thở gấp một cách khó khăn.
“Vâng.”
Hà Viên Nguyệt vuốt ve chiếc hộp này, mấy lần muốn mở ra nhưng vẫn không hề mở ra.
“Cô giáo, ngươi muốn mở chiếc hộp này sao?"
"...."
Hồ Nhược Vân hỏi một câu theo bản năng.
Hà Viên Nguyệt do dự một chút, nhẹ nhàng thở dài: “Mở ra đi. Để ta xem một lần cuối cùng. Nhược Vân à, sau khi ta đi, chiếc hộp này đừng để bất kì ai nhìn thấy... hãy chôn nó theo ta vào phần mộ.”
“Vâng”
Hồ Nhược Vân từ từ mở hộp ra, bỗng nhiên ngẩn ra, lập tức đồn sức che miệng lại, ánh mắt chấn động không diễn tả được.
Bởi vì bên trong hộp gỗ chỉ có một bức ảnh được giữ gìn vô cùng tốt.
Trong hình là một nam một nữ.
Nam anh tuấn phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong; Nữ phong hoa tuyệt đại, quốc sắc thiên hương.
Người đàn ông vô cùng hớn hở, mỉm cười thỏa mãn, người con gái thì dựa sát vào bả vai người đàn ông, gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc ngọt ngào.
Người đàn ông mặc âu phục thẳng tắp, người con gái mặc áo cưới trắng nõn.
Đây là một bức ảnh cưới!
Chính là bằng chứng cho tình yêu nam nữ lúc ngọt ngào nhất!
Chỉ là một nam một nữ trong bức ảnh đều có chút quen mặt... Trong lòng Hồ Nhược Vân bỗng nhiên hiện ra một ý nghĩ không dám tin, lập tức hoàn toàn kinh ngạc: "Chuyện này..."
Hồ Nhược Vân thở gấp dữ dội, ánh mắt đờ đẫn, bỗng nhiên nói lẩm bẩm: “Người... người đàn ông này
Dung mạo rất giống thầy Tân Phương Dương..."
“Cô gái này, cô gái này...”
Cả người Hồ Nhược Vân bỗng nhiên cứng lại.
Bởi vì nàng nhớ lại rất nhiều năm trước đây... Bản thân lúc đó vẫn chí là một bé gái tuổi tác không lớn... Cựu hiệu trưởng, khi đó vẫn chưa già... Tinh thần của Cựu hiệu trưởng lúc đó còn rất tốt.
Trước đây đường nét khuôn mặt của Cựu hiệu trưởng vẫn chưa tiều tụy... Khá là giống với cô dâu trên tấm hình này.
Hồ Nhược Vân ngẩng đầu khiếp sợ nhìn về phía Hà Viên Nguyệt.
Lúc này ánh mắt của Hà Viên Nguyệt cũng đang nhìn chăm chú vào tấm hình này, nhìn rất lâu, nhẹ giọng nói: "Nhược Vân, lúc trẻ ta có đẹp không?”
Hồ Nhược Vân cố gắng hít thở nhưng mãi vẫn không nói ra được một câu nói, chỉ cảm thấy nước mắt tựa như nước lũ phá hoại con đê, mãnh liệt trào ra.
“Lúc đó... ta đã từng được gọi là đệ nhất mỹ nhân Tây Bắc”
Hà Viên Nguyệt cười nhạt: “Ngươi cũng là người suýt chút nữa đi tới bước này, đương nhiên ngươi hiểu rõ ta nhất”
Nước mắt Hồ Nhược Vân rơi như mưa.
Hà Viên Nguyệt nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại, đặt lên bàn, ánh mắt xa xăm, dường như vào khoảnh khắc này, đang vượt qua trăm năm về tới một ngày kia...
Nàng không nói gì, cái gì tiếc nuối, cái gì thống khổ, cái gì bi thương đều không lộ ra.
Nhưng chính vì bình tĩnh như vậy lại khiến cho Hồ Nhược Vân càng cảm thấy ruột gan đứt từng khúc.
Người yêu vẫn cứ là thanh niên trai tráng, phong thái vẫn cứ hiên ngang, nhưng mỹ nhân khuynh quốc năm đó đã tóc bạc da mồi rồi.
Người yêu vẫn có năm tháng vô tận để ở lại trên thế giới này, nhưng cô dâu mang áo cưới năm đó lại đã đi tới phần cuối cùng của sinh mệnh.
Tóc bạc mặt hồng, mỹ nhân đầu lâu, cũng chỉ đến như thế, không hơn như vậy!
Bầu không khí như thế, tình hình như vậy, quen biết nhau như thế nào?
Hồ Nhược Vân cảm kích chẳng khác nào chính mình đang ở trong hoàn cảnh đó, lúc này nàng mới xem như hiểu một cách tường tận cảm nhận của Hà Viên Nguyệt!
“Tuyệt đối đừng quên."
Hà Viên Nguyệt võ vỗ cái hộp nhỏ.
“Nhược Vân sẽ làm tốt nhất có thể!" Hồ Nhược Vân rơi nước mắt, nghiêm túc đồng ý.
“Còn sáu ngày...”
Hà Viên Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Mười lăm tháng bảy, trời đất chia cắt, lúc trăng tròn, Phượng Mạch Xung Hồn. Ta... cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải nhìn thấy Phượng Mạch Xung Hồn!"
“Ngươi nhất định có thể nhìn thấy!"
Hồ Nhược Vân nói một cách chân thành.
“Chỉ mong như vậy..."
Hà Viên Nguyệt mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Bàn tay khô gầy, vỗ nhẹ lên cái hộp nhỏ kia.
Ta cũng đã từng hạnh phúc.
....
Cô Lạc Nhạn quấn quýt Tả Tiểu Niệm cả buổi sáng.
“Tiểu Niệm, ngươi giúp ta một chút đi mà.
Cô Lạc Nhạn thật sự muốn có được bài hát kia, nghĩ đến thôi hai mắt đã đỏ lên rồi.
Nàng hiểu rất rõ, bài hát kia ở trong tay Tả Tiểu Đa chỉ có thể bị chôn vùi, khó thấy mặt trời, Tả Tiểu Đa chắc chắn sẽ không lên sân khấu biểu diễn, cái tên này trước giờ vốn không có ý nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!