“Bây giờ hắn được thừa hưởng phần nhân này, thì bắt buộc phải gánh vác phần quả trong tương lai!”
“Thế thì cảm phiền rồi."
Ngô Thiết Giang mặt mày rạng rỡ, thậm chí còn có phần xúc động.
Có lẽ Tả Tiểu Đa chẳng hề hay biết lúc này hai vị đại lão này đang nói cái gì.
Nhưng Ngô Thiết Giang là nhân vật tầm cỡ biết chừng nào chứ?
"Từ lúc đôi chùy này xuất hiện dưới đôi bàn tay hắn, chỉ sợ luồng sát khí ngút trời tỏa ra cùng với nó, đã khiến trái tìm của Ngô Thiết Giang chấn động vô cùng!
Thần binh xuất thế, linh vận tự sinh!
Dựa vào năng lực phân biệt và kinh nghiệm từng rải của Ngô Thiết Giang, hắn hoàn toàn có thể nhận định, trong tương lai thứ này sẽ là một thần binh sát phạt chém giết, làm dấy lên sát kiếp cuồn cuộn ngút trời!
Binh khí như thế, cùng với chủ nhân của nó, nhất định sẽ lưu danh sử sách, vang dội cổ kim!
Còn về binh khí này chủ nhân này, rốt cuộc tương lai có thể thể đi đến đâu, Ngô Thiết Giang không có cách nào khẳng định được, hoặc nói cách khác chính là không thể nào tưởng tượng được!
Bản thân tình cờ gặp gỡ nhờ duyên phận, là cơ duyên xảo hợp, lúc những nhân vật này vẫn còn nhỏ bé yếu ớt mà kết được thiện duyên này, trong tương lai nhất định sẽ có ích!
Mà chuyện này, còn là cha của chủ nhân binh khí là Tả Trường Lộ đích thân giải quyết, khác gì với ván đã đóng thuyền, chẳng có cách nào thay đổi nữa.
Người biết rõ ngọn ngành như Ngô Thiết Giang sao có thế không kích động cho được?
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, Ngô Thiết Giang lại tiếp tục giới thiệu: “Đến đây, ta dạy ngươi về cách tháo dỡ và bổ sung ám khí."
“Làm phiền chú Ngô rồi”
Như thế này, như thế này này, như vậy, như vậy... đã nhớ kỹ hết chưa?”
“Ta nhớ kỹ rồi.”
"Ừm, thực ra hai cái chùy này, ta vốn định khắc hoa văn lên trên mặt chùy, nhưng đến cuối cùng lúc nó thành hình, ta không kiểm soát được cường độ của chân hỏa, nên bị hốt hoảng mất giây lát”
Mặc dù Ngô Thiết Giang nói mình bị hốt hoảng trong giây lát, nhưng trên mặt hẳn lại là nụ cười đây tự hào xuất phát từ tận đáy lòng.
“Nói chung là mặc dù sai ri nhưng ngược lại cũng có chỗ tốt, chính nhờ giây lát hốt hoảng ấy... đã khiến cho hoa văn trên mặt hai cái chùy này xảy ra sự biến hóa ngoài dự liệu. Một cái trong đó là nhật chiếu sơn hà, mặt trời soi sông núi, cái còn lại là nguyệt chiếu sơn hà, trăng soi sông núi”
“Đường vân hoa văn của hai cái chùy này hoàn toàn giống nhau, nhưng không phải là ta cố ý điêu khắc chạm trổ, mà là thần binh có linh, tự hình thành đường vân”
"Lại có cả chuyện này nữa sao?”
Nghe đến đây, ngay cả Tả Trường Lộ cũng ngạc. nhiên, đứng dậy lại gần quan sát.
Chỉ nhìn thấy trên mặt chùy đó, thoạt đầu lúc mới nhìn dường như chẳng có gì, nhưng nếu nhìn kỹ thì lại có thể thấy được núi non sông ngòi mờ mờ ảo ảo hiện ra, tất cả đều ở trong đó, trên bầu trời có một mặt trời rực rỡ, chiếu rọi khắp bốn phương, soi sáng vạn vật.
Cảm nhận từ hoa văn trên chiếc chùy còn lại cũng giống hệt như vậy, chỉ là ánh sáng chiếu rọi khắp bốn phương không phải là ánh sáng rực rỡ của mặt trời nữa mà là ánh trăng dịu nhẹ, bầu không khí cũng trở nên tĩnh lặng, ánh trăng trong vắt chiếu sáng xuống nhân gian.
Tả Trường Lộ tấm tắc khen ngợi: “Thiết Giang, hoa văn này thật sự không phải là do ngươi cố tình khác lên à?”
Ngô Thiết Giang cười khổ: “Tả ca, ngươi đánh giá †a quá cao rồi, ngươi nhìn kỹ hoa văn này đi, giống y như ảnh chụp vậy, nếu như ta muốn khắc thành thế này... không có một trăm tám mươi năm thì tuyệt đối không khắc được đâu”
Tả Trường Lộ gật đầu lia lịa, ánh mắt cũng nghiêm túc hơn.
Ngô Thiết Giang tươi cười: "Bây giờ đã hiểu chưa, cho nên ta mới nói lời cam kết mà Tả ca ngươi bắt thắng bé hứa nặng nề quá rồi”
Không nặng, không nặng, Ngô Thiết Giang ngươi hoàn toàn xứng đáng!"
Trong mắt Tả Trường Lộ hiện lên ý cười, hẳn cẩn thận chạm vào đôi chùy, không cầm nổi lòng nở nụ cười tươi như hoa.
Đây là... thần khí đó!
Tá Trường Lộ nhìn một cái đã có thể nhận ra.
“Chỉ là, ta đã khắc hai con mèo nhỏ lên trên cán chùy.." Vẻ mặt Ngô Thiết Giang trở nên nhăn nhó khó coi.
Lại đi khắc hai con mèo nhỏ dễ thương lên trên hung khí cái thế như thế này, Ngô Thiết Giang cũng tự cảm thấy tiết tháo của mình đã mất sạch cả rồi.
Nhưng sau khi Tả Tiểu Đa nghe thấy điều này, mất hẳn ngay lập tức phát sáng, tiến lên phía trước cẩn thận quan sát, càng nhìn lại càng vui vẻ, sau đó ha ha cười lớn: “Thật là tốt quá, ta sẽ nắm chặt Niệm Niệm mèo trong lòng bàn tay... đúng là hiếm có, hiếm có, tay nghề của chú Ngô thật sự là võ cùng khéo léo, nhất là ở chỗ này còn có mấy sợi lông xù xù cảm giác rất mềm mịn mượt mà, ha ha ha ha... Đã quát"
“Phụt.."
Tả Trường Lộ ngửa mặt lên trời mà phun nước trà.
Ngô Thiết Giang cũng dở khóc dở cười!
Vội vàng thay đổi chủ đề, nói: "Việc mà bây giờ ngươi cần làm, chính là quyết định tên cho nó, dùng chân linh tình huyết để nó nhận chủ”
“Tên... vậy thì gọi là.."
Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy của Tả Tiểu Đa đã đến cửa miệng rồi
“Khụ khụ khụ khụ.."
“Khụ khụ khụ..”
Tả Trường Lộ và Ngô Thiết Giang cùng ho lên, vội vàng ngắt lời Tả Tiểu Đa.
Vào giờ này phút này, đến cả Tả Trường Lộ cũng tử cảm thấy, nếu như lấy cho đôi chùy ấy cái tên như “Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy”, thì thực sự là quá sỉ nhục thần khí này rồi.
“Ở trên mặt chùy này có thiên địa càn khôn nhật nguyệt sơn hà đấy.."
Ngô Thiết Giang ra sức gợi ý dẫn dắt.
“Không tồi, không tồi, thiên địa nhật nguyệt âm dương càn khôn phong vân tinh thần xã tắc sơn hà, chứa đựng tất cả vạn vật...”
Tả Trường Lộ cũng nhắc mãi, hiển nhiên là đang tính toán ra hiệu ngầm cho con trai.
Gợi ý hắn lấy một cái tên khí phách vào, để có thể xứng với tên của thần khí này.
"Vậy thì... gọi là Càn Khôn Chùy được không?” Tả Tiểu Đa thử thăm dò.
“Không tệ”
“Càn Khôn Nhật Nguyệt Chùy thì sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!