“Nhưng mà Tiểu Đa...”
“Hẳn là chiếc này của Tiểu Đa vẫn lớn hơn chiếc chú Nam con tặng”
“Vậy được ạ”
Tả Tiểu Niệm đã mong có được chiếc nhẫn không gian đó từ lâu, nhẫn không gian vô chủ đó, có không gian ước chừng hàng nghìn mét vuông.
Nghe đến đây, nàng lập tức đồng ý với vẻ mặt vui mừng.
Hoán đổi hai nhẫn không gian, lấy những thứ có trong nhẫn của mình bỏ vào trong chiếc nhẫn chú Nam tặng, mãi đến khi nhận chủ xong, mới đeo vào ngón giữa, rồi bắt đầu cười ngốc nghếch.
Chạm vào nhẫn không gian mới, yêu thích không muốn rời tay.
“Vậy chiếc cũ của ngươi, cho ta nhé.” Tả Tiểu Đa chìa tay xin xỏ.
“Không phải là ngươi có rồi à?” Tả Tiểu Niệm khó hiểu, ngươi đã có chiếc nhãn lớn như vậy rồi còn muốn chiếc nhẫn nhỏ làm gì?
“Aiza, ngốc thật" Tả Tiểu Đa nói: “Chiếc này của ta được ẩn hình, tương lai đối địch, đột nhiên xuất hiện vũ khí, nhưng không có Nhẫn không gian trên tay, chẳng phải là dễ khiến người nghỉ ngờ sao? Nhưng nếu ta đeo chiếc nhẫn có sức chứa hơn mười mét vuông này của ngươi ở trên tay, vậy chẳng phải là vừa vặn rồi sao. Với lại nhỡ bị người đoạt đi, thì cũng chỉ là đoạt chiếc nhỏ thôi, đúng không? Như vậy cũng không thiệt”
"..."
Tả Tiểu Niệm không nói gì: Ngay cả điều này ngươi cũng đã nghĩ tới rồi?
Tả Trường Lộ ở bên cạnh cũng ngây người.
Đứa con trai này của hẳn thật sự là có phần thận trọng
Thậm chí ngay cả việc bị cướp như thế nào cũng đã nghĩ tới rồi, tính cách này thật sự là... Thật sự là khiến ta không còn lời nào để nói
“Ào ào”
Tả Tiểu Đa đổ ra một nửa Tính Hồn Ngọc cực phẩm, nói: "Chị Niệm Niệm... Mau thu vào đi."
“Nếu ngươi tiếp tục chần chừ, e là sẽ có người tới, vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy” Tả Trường Lộ thấy Tả Tiểu Niệm còn đang chăn chừ, vội vàng giục.
"Tả Tiểu Niệm hoảng sợ, vội vàng thu vào.
Chỉ một loáng thôi mà đã cảm nhận được linh khí tinh thuần nồng đậm tới cực điểm trong không khí, dường như khiến người ta nghẹt thở, vẻ mặt phức tạp, hồi lâu không nói lên lời.
“Nhìn xem có gì nữa, có lẽ mấy thứ trong đó, tên nhóc như ngươi không nhận ra được đâu” Tả Trường Lộ giục Tả Tiểu Đa
Về cơ bản, những thứ được lấy ra ngay sau đó, đều khiến Tả Trường Lộ nhíu mày không thôi, hơn nữa còn có mấy loại, vừa lấy ra đã nhanh chóng khuếch tán một luồng lực lưỡng tà ác.
Thế nhưng Tả Tiểu Đa rất nhanh, đã thu chúng vào ngay lập tức.
“Mấy thứ vừa được lấy ra đó thật không phải là thứ tốt...”
Tả Trường Lộ cảnh cáo nói: “Mấy thứ đó, ngươi tạm thời không được tự tiện đụng tới, biết chưa? Với đạo hạnh hiện tại của ngươi, một khi lấy ra, có lẽ trước khi đại họa xảy ra, mạng nhỏ của ngươi đã không còn rồi."
“Biết rồi, biết rồi ạ, ta chắc chắn sẽ không đụng tới."
Nhìn qua mấy đống lớn, lại nhìn qua mấy đống nhỏ, tất cả đều là những thứ kỳ lạ đó, không chỉ Tả Tiểu Đa không nhận ra được một thứ nào mà ngay cả Tả Tiểu Niệm cũng hoàn toàn không nhận ra được.
Sau khi xem qua toàn bộ những thứ đó, Tả Tiểu Ða lại tìm kiếm, lấy ra một cái lệnh bài.
Nhìn thoáng qua thì đó là một lệnh bài theo phong cách cổ xưa, nó tràn đầy sự mộc mạc tự nhiên.
Mặt trước khắc một chữ “Hồng”, mặt sau khắc. một chữ 'Thủy'.
“Hồng thủy?”
Tả Tiểu Đa nhìn hai chữ này, khó hiểu lẩm bẩm.
Tả Trường Lộ nheo mắt.
Nếu có lệnh bài này, vậy thì xem ra nhẫn không gian này, thật sự là nhẫn bản mệnh của vị đó, thậm chí còn có... khả năng rất lớn là trong này cất giấu báu vật và tích lũy cả đời của vị kia!
Cho dù không phải là toàn bộ, thì chắc chắn cũng là hầu hết tỉnh hoa.
“Lệnh bài này, bất cứ lúc nào cũng không được phép lấy ra nữa!” Tả Trường Lộ ngắm nghía lệnh bài, thấp giọng hỏi: "Hiểu không?”
“Hiểu ạ”
“Còn gì nữa không?”
“Còn có một số ngọc giản truyền công... có hơn mười miếng, cũng không nhiều lầm."
“Lấy ra xem nào.”
Tả Trường Lộ hai mắt sáng lên, lập tức hỏi một câu: "Trong này có chùy không?”
Nếu như hai chùy kia cũng ở bên trong, vậy thì tuyệt quá.
“Chùy? Không có chùy."
“Không có á? Không có hai đại chuỳ?”
“Không có ạ”
Tả Trường Lộ hơi thất vọng. Sao tên Hồng Hạt Tử. đó không để chùy vào bên trong nhỉ? Vũ khí tùy thân lại không để trong nhẫn không gian, vậy hẳn làm cái khi gì nhỉ?
Tả Tiểu Đa lấy ra tất cả hơn mười miếng Ngọc Giản, đặt ở trên giường: “Chính là những thứ này”
Tả Trường Lộ xem xét từng miếng một
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm nháy mắt ra hiệu với nhau.
Cha quả nhiên không hề giả vờ, ha ha ha...
“Nhu Thủy kiếm, Sơn Hồng kiếm, Giang Hà kiếm, Giang Hồ kiếm, Giang Hải kiếm, Hải Thiên kiếm... Đây đều là mấy cái tên vớ vấn gì thế!”
Tả Trường Lộ tỏ vẻ khinh thường từ tận đáy lòng.
Người của Vu Minh thật sự là không có trình độ văn hóa, nhìn cách đặt tên là biết.
Nếu đổi lại là người của đại lục Tinh Hồn chúng ta đặt tên, chắc chắn có thế đặt được tên đẹp có khí thế phi phàm.
Lại nhìn một nhóm khác: “Ti Vũ kiếm, Tiểu Vũ kiếm, Trung Vũ kiếm, Đại Vũ kiếm, Bạo Vũ kiếm... cái định mệnh! Như này quả thật là..."
"Chết tiệt..."
Quả thật, Tả Trường Lộ không còn sức để bóc phốt nữa.
Trình độ đặt tên như này, quả nhiên là đại lão của một thế hệ!
Đại lão à! Kẻ hèn này xin bái phục!
Nhóm cuối cùng, Tả Trường Lộ vừa nhìn, đã đọc luôn một tràng.
“Chùy, chuỳ chùy, chùy chùy chùy, Thiên Hồn chùy.."
Rõ ràng, đây là bốn bộ chùy pháp.
Tả Trường Lộ thật sự là không nhịn được, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, kích động muốn chửi thề, buột miệng nói: “Hồng Hạt Tử, đồ bại liệt nhà ngươi!"
Đây đều là tên chủ chuối gì thế!
Sau khi nhìn những cái tên này, người có hàm dưỡng như Tả Trường Lộ, cũng đã tới bờ sụp đổ rồi!
Nếu là người bình thường đặt loại tên như này, chắc chẩn Tả Trường Lộ sẽ không quan tâm, nhưng vấn đề ở đây là... Những cái tên này đều do vị đại lão kia đặt!
Kể cả hai đại chùy kia của đại lão — thứ khiến cả thế giới run sợ, cũng được đặt loại tên như này.
Điều này khiến Tả Trường Lộ không thể chấp nhận nổi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!