Một tuần trước khi Tân Phương Dương hẳn gặp chuyện không may, Tả Tiểu Đa đã áp chế được nhiều lần như vậy, nhưng bây giờ một tuần đã trôi qua, ngược lại lại không có cảm giác gì, chắc chắn là do Tiểu Đa không cố gắng!
Còn có cách giải thích khác sao?
Tần Phương Dương mặc kệ Tả Tiểu Đa giải thích như thế nào, hẳn tung hoành Nam Bắc đánh Đông đánh Tây, điên cưồng đánh một hồi.
"Ta đã nói với ngươi, nếu như ngươi bị bọn Vạn Lý Tú, Long Vũ Sinh vượt qua... Ta đang đợi một ngày — ngày mà ngươi phải gọi bọn họ là Long ca Tú tỷ!" Tần Phương Dương hung ác nói: "Bắt đầu từ ngày mai, phụ trọng cơ sở của tên nhóc nhà ngươi tăng lên gấp đôi! Mỗi ngày cõng cho ta hai nghìn năm trăm kg từ khi vào tiết đến khi hết tiết, từ khi tới trường đến khi tan trường!"
“Khi xem tướng cũng phải duy trì tình trạng cống hai nghìn năm trăm kg ở tư thế kim kê độc lập ( )cho ta! Sáng chân trái, trưa chân phải, chiều cởi giày giữ thế nhị chỉ thiền (*)!“
(*)kim kê độc lập: Là một dạng đứng thẳng một chân với nhiều tư thế, hai tay cung ra hai bên với nhiều điệu bộ khác nhau.
(*)nhị chỉ thiền: Chỉ tư thế trồng cây chuối bằng hai ngón tay (có thể dùng một tay hoặc hai tay).
Tả Tiểu Đa ngoan ngoãn nghe lời, đồng ý từng chuyện một giống như một người vợ nhỏ đang bị ức hiếp vậy.
Tiến độ tu vi không nhanh, nói chuyện cũng không mạnh miệng được!
Uhm, còn có một chuyện quan trọng khác cũng đã tới hồi kết, chính là kiếm của Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa đều đã được chế tạo xong rồi.
Đặc biệt là Tả Tiểu Niệm, không chỉ kiếm, mà cả bao kiếm cũng lần lượt được hoàn thành!
Thanh kiếm mong đợi tới tay, Tả Tiểu Niệm vừa thấy đã lập tức yêu thích nó tới tận xương tủy, yêu thích không muốn rời tay, nói như vậy cũng không quá.
Lưỡi kiếm này có màu trắng trong, thoạt nhìn, không giống một vũ khí giết người, mà giống một tác phẩm nghệ thuật hơn
Bề ngoài của bao kiếm có màu trắng xám, thoáng nhìn thì cực kỳ tầm thường.
Nhưng chỉ căn căm ở trong tay, sẽ cảm nhận được một luồng linh khí lạnh liên tục truyền vào trong tay, bồi dưỡng tu vi và thần hồn từng giây từng phút.
Vị trí chuôi kiếm được thiết kế hình chú chim phượng hoàng tung cánh muốn bay, hai cánh nối với nhau tạo kiếm cách, cánh phượng hoàng - vị trí mà mọi người không mấy để ý, mỗi bên đều có một chú cún con xinh xân, hai bàn chân nhỏ ôm cánh phượng hoàng, ngẩng đầu thẻ cái lưỡi nhỏ, vẻ mặt ngây thơ.
“Thật ra điều ta thích nhất ở thanh kiếm này, chính là hai chú chó nhỏ xinh xắn, đáng yêu này, ta rất thích! Ha ha ha...”
Đối với thanh kiếm này, trong khi Tả Tiểu Niệm yêu thích không buông tay thì Tả Tiểu Đa lại đảo mắt chẳng thèm ngó tới.
Vả lại kiếm của Tả Tiểu Đa, cảm nhận trực quan nhất cũng chỉ có một chữ... mỏng!
Tiếp đến là nhẹ.
Cả lưỡi kiếm, nhìn không khác gì một tờ giấy, thậm chí chuôi kiếm còn mỏng hơn chuôi kiếm bình thường gấp hai lần.
“Vật liệu chính của thanh kiếm này chính là Vân Thượng Chân Kim, dài một mét, nặng bốn trăm ba mươi bốn gram. Nếu chỉ bàn về độ sắc và bén, thì có thế xem nó là số một thế giới!”
Đây là đánh giá của Ngô Thiết Giang đối với thanh kiếm này!
Số một thế giới!
Khi Tả Trường Lộ mang hai thanh kiếm này về nhà, Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa đã phát cuồng ngay từ cái nhìn đầu tiên!
“Đây là kiếm của hai người các ngươi, mỗi người chọn tên mà mình thích đặt cho nó”
Tả Trường Lộ mỉm cười nói.
“Được”
“Thanh kiếm này của ta trực tiếp gọi là Cẩu Đát kiếm phải chăng nghe không được hay cho lắm?” Tả Tiểu Niệm nhíu mày, có chút không chắc chắn.
Tả Tiểu Đa thở dài: “Chắc chắn là nghe không hay? Kiếm mà một cô gái dùng lại gọi là Cấu Đát kiếm? Ngươi nghĩ gì thế, đúng là đầu óc có vấn đề!” Tả Tiểu Niệm mãi suy nghĩ đắn đo: “Tiểu Cẩu kiếm? Cấu Cẩu kiếm? Đa Cẩu kiếm? Cẩu Đa kiếm?...
Không được không được...”
Ngô Vũ Đình ở bên cạnh nói: “Gọi là Đoạt Linh kiếm thì thế nào? Chữ này đồng âm với từ Đa trong từ Tiểu Đa, còn chữ linh trong Linh Niệm Thiên Nữ, ta. cảm thấy rất hay. Ra tay đoạt hồn người, tên này còn được ghép từ tên của hai đứa..."
“Đoạt Linh kiếm? Đoạt Linh kiếm?”
Tả Tiểu Niệm càng đọc mắt càng sáng lên: “Tên rất hay, tên rất hay! Cảm ơn mẹ!”
Vì thế tên của thanh kiếm này đã được đặt xong.
Đoạt Linh kiếm.
Ở thời khắc đặt tên này, Tả Tiểu Niệm dùng lưỡi kiếm nhẹ nhàng cắt cổ tay mình, máu tươi lập tức tuôn ra, từ từ rót vào thân kiếm, tia huyết quang chảy trên thân kiếm chỉ trong chốc lát, rồi đột nhiên hóa thành sương khói, biến mất không nhìn thấy nữa.
Mà ở trên thân kiếm, mơ hồ hiện ra hai chữ.
Đạt Linh!
Thần kiếm nhận chủ!
Sau khi nhận chủ, ánh sáng chói lọi tràn ra từ thân kiếm, bắt đầu từ từ biến mất, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
“Vậy thanh kiếm này của ta gọi là gì mới được?”
Tả Tiểu Đa nói: “Thanh kiếm này nhẹ và mỏng, tinh xảo, sắc bén, hình dáng mảnh mai, đụng tới nó sẽ không được thoải mái, không đổ máu thì cũng mất mạng, rất nguy hiểm. Nguy hiểm mà tao nhã... Giống một con linh miêu tao nhã."
Tả Tiểu Đa nói: "Vậy chỉ bằng gọi thanh kiếm này của ta là Linh Miêu kiếm đi.”
Tả Tiểu Đa vô cùng đắc ý: “Linh trong Linh Niệm Thiên Nữ, miêu trong Niệm Niệm mèo, quá hay."
Tả Tiểu Niệm giận tím mặt: "Tả Tiểu Đa! Ngươi!"
Nhưng mà đã muộn rồi.
Ngay khi Tả Tiểu Đa nói xong, lập tức cắt cổ của tay mình, máu tươi lập tức tuôn ra, tức khắc hiện ra hai chữ nhỏ trên thân kiếm: Linh Miêu!
Vào lúc này Tả Tiểu Niệm thật sự là tức muốn nổ phổi!
“Đi, để chị gái như ta đây dẫn ngươi ra ngoài luyện kiếm"