Hồ Nhược Vân giải thích chỉ tiết phân tích của mình, cùng với phân tích tâm tư của cô gái kia.
“Đây là đơn xét nghiệm ngày đầu tiên... Kiểm tra thấy trong đồ ăn có thành phần Hoa Cỏ Mật, ngày hôm sau có nhựa Cửu Toàn Đẳng, ngày thứ ba có cỏ Mộng Linh Chỉ, ngày thứ tư có rễ Tử Dương..."
Nhìn bốn tờ giấy xét nghiệm, trong mất Hà Viên Nguyệt thoáng hiện ánh sáng sắc bén.
“Tả Tiểu Đa không ăn à? Không ăn một lăn nào hết?"
“Không ăn một lần nào cả”
Hồ Nhược Vân chắc chắn nói.
“Vậy có gì đó sai sai. Nếu ngày đầu tiên không ăn thì dù ngày thứ hai ba bốn có ăn cũng không có tác dụng gì”
Hà Viên Nguyệt trầm tư nói: "Ngày đầu tiên không ăn, ngày tiếp theo vẫn đưa thức ăn trộn lẫn Hoa Cỏ Mật mới đúng. Không thể là đối sang loại thứ hai, nhựa Cửu Toàn Đăng được”
Hồ Nhược Vân nhíu mày không nói lời nào.
“Ngươi có biết vì sao Tả Tiểu Đa không ăn không?” Hà Viên Nguyệt hỏi.
“Chuyện này là ta bí mật điều tra, vẫn chưa hỏi Tả Tiểu Đa, hơn nữa ta cũng sợ đây là hiểu lầm...”
“Nếu Tả Tiểu Đa không ăn thì bây giờ cũng không nguy hiểm gì... Vậy chuyện này tạm thời cứ quan sát trước đi rồi nói sau.”
Hà Viên Nguyệt nhắc nhở: “Nhược Vân, chuyện này, khả năng lớn sẽ có... Nguy hiểm vượt ngoài sức. tưởng tượng của ngươi. Cho nên... Nhất định phải chú ý an toàn cho bản thân, nếu có thể thì cố gắng kéo. dài.”
“Tất cả chiến lực mạnh nhất của Nhị Trung chúng ta đều không có mặt, một khi gặp chuyện không may, xuất hiện tình huống cực đoan, chúng ta căn bản không có lực đổi kháng”
Hà Viên Nguyệt nói: “Ẩn ý nhắc Tả Tiểu Đa một chút là được, đứa bé kia vẫn biết nặng nhẹ, lại rất mẫn cảm với hung cát của bản thân.”
“Ta biết”
Nhìn Hồ Nhược Vân đi ra ngoài, ánh mắt Hà Viên Nguyệt trở nên sâu thắm.
Nàng nhìn chén trà vừa được Hồ Nhược Vân pha cho, lá trà vẫn còn dập dềnh chưa định, một lúc lâu sau cũng không đụng đến.
“Mộng Thiên Nguyệt... Mộng gia vội vàng muốn Tả Tiểu Đa chết như vậy sao? Một khi đã như vậy, tại sao không phái thẳng cao thủ đi ám sát? Luôn chơi mấy trò xiếc cấp thấp này... Chẳng lẽ muốn âm thăm chậm rãi giải quyết?"
“Nếu là lúc trước, ta không biết mục đích của các ngươi, nhìn không rõ diện mạo của các ngươi, hoặc là... Còn có thể bị các ngươi giấu diếm được. Nhưng mà bây giờ..."
Chuyện này vừa xuất hiện, Hà Viên Nguyệt lập tức chú định mục tiêu nghi ngờ. Mộng gia!
“Lam...."
Nàng muốn gọi Lam Thư theo thói quen, lúc này. mới nhớ ra bây giờ Lam Thư trọng thương chưa khỏi, vẫn đang dưỡng thương ở cục Tỉnh Thuẫn, bèn dừng lại.
“Dù thế nào thì bây giờ vẫn chưa phải lúc vạch trần chuyện này.”
“Một khi vạch trần, mâu thuẫn sẽ trở nên cực kỳ gay gắt, trái lại còn khiến Tả Tiểu Đa gặp nhiều nguy hiểm hơn.”
“Nước ở thành Phượng Hoàng, đúng là càng ngày càng đục..."
“Sao Bạch gia và Mộng gia lại cấu kết với nhau? Bạch gia... Trước giờ luôn là gia tộc thi thư, yên phận làm người... Chẳng lẽ là bị ép buộc?”
...
Tả Tiểu Đa tập luyện trong phòng trọng lực, mồ hôi tuôn như mưa, trong lòng hẳn tràn đầy khó hiểu, không biết tại sao lại thế này, đại khái là từ khi đến trường học vào sáng nay cho tới giờ, rõ ràng đã hấp thu không ít linh khí nhưng đến giờ vẫn chưa cảm thấy muốn đột phá một lần nào cả.
Đổi lại là hôm qua thì đến giờ chân khí đã xao động ít nhất năm sáu lần rồi
Nghĩ không ra.
Tại sao lại như vậy?
Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa.
Dù sao cũng không phải chuyện xấu, vừa lúc có thể làm cho ta trở nên càng mạnh hơn, tích lũy thêm nền tảng, Tả Tiểu Đa lại lấy Tinh Hồn Ngọc trung phẩm ra lần nữa để hấp thụ năng lượng trong đó.
Tạm thời không điểm đột phá thì không đạt được, tuy rằng không biết nguyên nhân cụ thể nhưng cũng chắc chẳn được mình vẫn tĩnh lũy chưa đủ, vậy thì tiếp tục tích lũy thôi!
Chân nguyên khí trong cơ thể đang yên lặng chuyển hóa thành lực lượng nóng bỏng của Viêm Dương Chân Kinh....
Giữa trưa, mười hai giờ.
Tả Tiểu Đa đúng giờ mang theo phụ trọng đi ra khỏi phòng trọng lực, sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn đến căn tin ăn cơm.
Tả Tiểu Đa ăn cơm rất nhanh, trước sau tổng cộng chỉ có năm phút đồng hö đã nhét xong ba bốn bát cơm vào bụng, hắn lau miệng rồi đi thắng ra ngoài, đi đến góc, hân nhìn thấy Vạn Lý Tú đang ngồi ăn cơm một mình trong góc.
Bây giờ sức ăn của Vạn Lý Tú cũng thuộc lại khủng bố, phải biết rằng làm một cô gái, gần như tất cả mọi cô gái đều suy xét nên giảm béo, ăn uống điều độ để duy trì dáng người như thế nào, còn Vạn Lý Tú, nàng ăn một cái là phải ăn tới sáu bảy mươi cái bánh mì!
Thế cho nên mỗi lần ăn cơm trưa ở căn tin luôn làm Vạn đại tiểu thư vô cùng rối rằm, cực kỳ xấu hổ.
Nhưng không ăn sẽ đói bụng, không có thể lực duy trì tu luyện, đành phải mỗi lần ăn đều ôm một chậu bánh mì đến một góc ăn như bị tai trộm chuông.
Long Vũ Sinh thì ngồi ở sau lưng nàng, dùng hết sức khiến cơ thể không vạm vỡ của mình càng trở nên 1o lớn một chút, ngăn trở những tầm mắt đang nhìn về 'Vạn đại tiểu thư... Như vậy sẽ làm trong lòng Vạn đại tiểu thư được an ủi phần nào: ừm, người khác không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.
Tả Tiểu Đa hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước đến, cười ha ha như tiếng chuông ngân: “Vạn Lý Tú, ngươi có ăn hết bảy mươi cái bánh mỳ này không?”
Mặt Vạn Lý Tú ngây ra, đôi đồng tử mở to, miệng vẫn còn ngậm bánh mì.