“Cho nên ta thẳng thần sai người đặt Nông Gia Lạc ở bên kia đường..."
Tưởng Trường Bân nói nhỏ vào tai của Thượng Thanh Vân: “... Thật ra quán ăn này là do em vợ của em vợ ta mở, he he he... Thượng ca, sau này nhớ chiếu cố."
Thượng Thanh Vân lập tức nổi giận, duỗi tay ra đánh hắn vài cái, dở khóc dở cười: “Lòng vòng lâu như vậy, là đang ở đây đợi ta sao?"
“Cứ yên tâm ăn ở đây đi.”
Trong lúc nói chuyện thì đã đến quán ăn nhỏ, đẩy cửa bước vào trong, Tưởng Trường Bân hét lớn: "Lục Tử! Tiểu Lục Tử! Các món ăn đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi, chuẩn bị xong từ lâu rồi."
Một thanh niên nhỏ đeo tạp đề chạy ra, sắc mặt vui vẻ nói: “Anh Tưởng, vì bữa cơm này của ngươi mà ta đã chuẩn bị hết 3 ngày rồi đấy!”
“Có con khi ấy! Ba ngày trước ông đây còn chưa biết sẽ đến quán của ngươi ăn đâu, hơn nữa, nguyên. liệu được chuẩn bị từ ba ngày trước còn có thể tươi ngon sao?”
Tưởng Trường Bân không chút nể nang vạch trần: "Tên nhóc nhà ngươi bớt làm bộ làm tịch đi! Ta nói cho ngươi biết, nếu như bữa cơm tối nay có chút xíu không ngon thì ta sẽ thu hồi giấy phép của ngươi đấy!"
"Ôi chao... Ngươi đến nên nhất định phải ngon rồi."
Thanh niên cười ha ha: “Nếu như ăn không ngon vậy ngươi cũng đừng thu hồi giấy phép của ta, chỉ cần chừa cho hai mẹ con nàng miếng ăn thì ngươi trực tiếp giết ta luôn cũng được!"
“Tên nhóc nhà ngươi cũng biết ăn nói lắm đó!"
Tưởng Trường Bân cười ha ha: “Đi đi đi, đi vào trong phòng, hôm nay anh Tưởng ta đây giàu có hào sảng sẽ trực tiếp bao hết quán nhỏ của ngươi, những người khách khác đừng tiếp đón nữa, ta nói ngươi b hai người chúng ta đều là cao thủ, lỡ như uống rượu say bí tỉ thì người khác không thể cản nổi ba cú đấm của chúng ta đâu, đây là lời nói thật cho nên đừng xem thường!"
“Dạ dạ.”
"Thanh niên nhanh nhẹn đáp lời: “Anh Tường đã đến rồi thì đương nhiên ta sẽ phải một lòng một dạ phục vụ cho ngươi, còn những người khác... Là ai chứ?
Không quen biết ha ha ha ha..."
“Cút đi, còn không mau đi mang đồ ăn lên! Chỉ biết nịnh bợ.”
Tưởng Trường Bân cười đùa mắng một giếng.
Thượng Thanh Vân thờ ơ nói: “Chẳng tránh quán ăn này không có ai đến ăn, hóa ra là do ngươi đặt bao hết rồi hả?"
“Mời Thượng ca uống rượu nên nhất định phải bao hết rồi!" Tưởng Trường Bân vỗ vỗ ngực, sau đó vui đùa: “Nhưng mà ta cũng được xem là một nhân vật lớn đấy chứ... He he, he he.
“Ngươi đúng là!”
Cuối cùng Thượng Thanh Vân cũng không nhịn được mắng một câu, cùng Tưởng Trường Bân bước vào phòng.
"Trên thực tế, trong khoảng khắc Tưởng Trường Bân bước vào phòng... Hắn có cảm giác loáng thoáng dường như bản thân đã quên mất một chuyện quan trọng nào đấy?
Nhưng rốt cuộc là đã quên chuyện gì chứ?
Tưởng Trường Bân còn chưa kịp suy nghĩ kỹ cảng thì Thượng Thanh Vân đã chân trước chân sau đi vào, Tưởng Trường Bân cũng không còn nhàn rỗi để nhớ lại rốt cuộc bản thân đã quên mất chuyện gì, bắt đầu ân cần tiếp đãi, đảm bảo chắc chắn bản thân không có. sai sót nào.
Nhưng loại cảm giác không thể giải thích ở trong lòng kia từ đầu đến cuối vẫn không vơi đi chút nào.
“Rốt cuộc thì... Đã quên mất chuyện gì rồi?”
Sau khi bữa ăn sắp kết thúc.
Đột nhiên Tưởng Trường Bân lại nhớ ra, mãnh liệt đánh vào đủi mình một cái, thất thanh nói: “Hỏng rồi hỏng rồi!”
Thượng Thanh Vân thấy vậy không nhịn được có. chút bối rối, ngước mắt lên nhìn:"Cái gì hỏng rồi?"
Sắc mặt Tưởng Trường Bân hối hận, liên tục thở dài, liên tục kêu hỏng.
Cuối cùng hẳn cũng nhớ được bản thân mình đã quên cái gì- trước đó vì vẹn toàn kế hoạch nên hẳn đã từng nhờ lão hiệu trưởng xem thử khí cho hẳn, hy vọng tính ra một kết quả chiến đấu đại thể cho trận chiến này, mà lão hiệu trưởng đã tiến cử Tả Tiểu Đa, hơn nữa còn rất tôn sùng.
Mà bản thân được vinh dự tập hợp người cho trận chiến này, cả ngày này bận đến chân không thể chạm đất, đến cả cơ hội ăn cơm cũng không có, cứ thế quên mất bảo Tả Tiểu Đa nhìn Vọng Khí, xem tướng...
Rõ ràng chuyện này lão hiệu trưởng đã dặn dò hắn rất nhiều lần!
Nhưng lại quên mất!
Nhưng bây giờ bản thân đã đối mặt với Thượng Thanh Vân rồi, hơn nữa đã đến lúc này, đạn đã lên
nòng, làm sao có thể không bắt đầu, chuyện gì thì cũng đã muộn rồi.
“Chỉ nghĩ đến chuyện uống rượu này mà quên mất trong cục vẫn còn chút chuyện còn cần ta giải quyết...”
Trưởng Trường Bân cười lớn một tiếng: "Nhưng mà bây giờ đã đến lúc này rồi, chắc chắn đã muộn mất rồi nên chỉ có thể thôi đi vậy, đợi đến ngày mai sẽ giải quyết sau, này này này, anh Thượng, chúng ta uống thêm một lúc nữa.”
Nhưng trong lòng vẫn đang thở dài không thôi. Chuyện này, phải như thế nào mới ổn đây?
Đột nhiên trong lòng có hơi không chắc chắn...
...
Vào lúc Thượng Thanh Vân cùng Tưởng Trường Bân bắt đầu uống rượu, trong nhà của Tả Tiểu Đa bên này cũng bắt đầu dọn cơm.
“Chị Tiểu Niệm, ngươi có nhắc nhở Mục sư phụ chưa?”
“Nhắc nhở rồi, đã nói mấy lần luôn rồi”
“Ừm, vậy được rồi, tai nạn bất ngờ này của nàng tất nhiên sẽ không nhẹ, nhưng chỉ cần lần tránh sớm thì tự nhiên sẽ có thể gặp dữ hóa lành, gặp nguy hiểm hóa điều may mắn.”
Tả Tiểu Đa cầm lấy bánh bao nhai lấy nhai để giống như một con ma đói, nhưng mà trong thời gian một cái chớp mắt, Ngô Vũ Đình ở bên kia vẫn chỉ mới gấp một đũa thức ăn, thậm chí còn chưa kịp nuốt xuống, ngụm rượu của Tả Trường Lộ vẫn còn dư vị nơi cổ họng thì Tả Tiểu Đa đã nuốt hết 12 cái bánh bao. xuống bụng rồi!
Tả Tiểu Niệm nhìn đến mặt mũi nhãn lại, chỉ có một chút ý nghĩ muốn bật cười.
Tả Trường Lộ cùng Ngô Vũ Đình không nói nên lời, chỉ khẽ thở dài.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!