Ánh mắt Tá Trường lộ lồi lên, lần này thật sự là ngoài ý muốn rồi: “Da rồng? Thứ đồ chơi này... Ngươi cảm thấy cha ngươi có được sao?"
“Không phải, na ná là được... gần giống là được rồi, cho dù làm giả cũng không sao hết”
Tả Tiểu Đa kéo Tả Trường Lộ sang một bên, giải thích như này như kia lại một lần.
Tả Trường Lộ rốt cuộc hiểu rõ: "Chuyện này quả thật không thế chậm một giây, nhưng thứ ngươi cần ta thật sự không có!"
“Ôi chao, ngươi làm sao còn chưa hiểu thế, chính là tìm một cái cớ, bảo rằng tìm thấy Chân Long chỉ mạch, hoặc là tường tận Chân Long tàng bảo... Gần giống hư hư thực thực là được... Chỉ cần có thể khiến cho cả nhà bọn họ hành động, ngày mai bận cả đêm, không ở nhà cũ là được rồi”
Tả Tiểu Đa dứt khoát làm rõ toàn bộ chân tướng sự tình.
Tả Trường Lộ cân nhắc.
“Không ổn không ổn, phương thức này của các ngươi trị được ngọn không trị được gốc, điều then chốt nhất là chưa hắn có hiệu quả, một khi bị nhìn thấu, người Long gia tức giận như nào chỉ là thứ yếu, cứu không được tính mạng cả nhà mới đòi mạng”
'Tả Trường Lộ không hổ là cha Tả Tiểu Đa hắn, quả nhiên nhìn xa trông rộng, cáo già, đảo mắt một cái liền đưa ra cho con trai một chủ ý: “Ngươi nghĩ chút biện pháp, tìm mấy người cao thủ, đêm nay liền đi hủy Long gia chẳng phải được rồi sao? Người một nhà không có nơi ở, dù sao vẫn không có khả năng chịu ở trên đống phế tích chứ? Như vậy chả phải cái gì cũng đều được giải quyết hết rồi sao?"
"Ôi trời!"
Tả Tiểu Đa vỗ trán.
Đây đúng là một lời bừng tình người trong mộng.
“Hay đấy hay đấy, như này quả nhiên dễ làm việc hơn rồi!"
Tả Tiểu Đa vô cùng hối hận: “Ta làm sao lại không nghĩ đến còn có thể làm như vậy nhỉ”
“Cha, ngươi thật là thông minh, quả nhiên tục ngữ nói rất đúng, gừng càng già càng cay”
Tả Trường Lộ hừ một tiếng, chậm rãi tới cánh cửa, thầm nghĩ, nhà cha ngươi năm đó hủy qua, so với ngươi thấy còn nhiều hơn, chuyện này hoàn toàn không quá lời... cho dù mấy vạn lần, chỉ sợ đều giàu có.
Loại chuyện này, còn cần nghĩ?
Đó chẳng phải là chuyện một cái tát...
Lại còn muốn làm da rồng tàng bảo đồ, chuyện rườm rà đủ loại nơi Chân Long... Tốn sức suy nghĩ làm gì!
“Vậy chúng ta mau chóng quay về trường học tìm thầy Tần, hẳn chắc chắn quen thuộc với chuyện này, làm cũng gọn gàng” Nói đến làm loại việc nặng này, Tả Tiểu Đa lập tức nghĩ đến Tân Phương Dương đầu tiên.
Thầy Tần không thể nghỉ ngờ là người được chọn tay đấm thứ nhất!
Qua nửa đêm, trực tiếp thô lỗ đi qua dễ như bốn...
“Ta gọi cho thầy Tân một cuộc trước, miễn cho lão nam nhân này cô đơn khó nhịn lại ra ngoài đi lêu lổng..”
Ba tên chạy vụt đi như tia chớp, xa xa truyền đến Tả Tiểu Đa một câu: "Cha, tối ta vẽ ăn cơm muộn một chút, dù sao cũng nhớ phải để cơm cho ta nha, để nhiều chút, ta cũng sắp đói chết rồi!"
Tả Trường Lộ: "...."
“Thật là nuôi một con heo ngốc mà. Lớn vậy rồi cũng không biết tự đi kiếm cải trắng ắn, chỉ biết ăn của cha uống của cha thôi...”
Tả Trường Lộ thở dài: “Chẳng qua tên nhóc này nói đến da rồng, ngược lại nhắc nhở ta không ít thứ...”
Tả Trường Lộ vốn chuẩn bị phải khóa cửa về nhà, lại quay người lại thong thả bước đến cửa hiệu thợ rèn, tiếng đập sắt đĩnh đinh đang đang bên trong nhất thời ngừng lại, khuôn mặt đồng cổ của Ngô Thiết Giang ló ra: "Có việc hử?”
“Không có gì, chính là nhìn ngươi rất vất vả, hỏi ngươi một chút có muốn theo ta về nhà ăn cơm không?”
Tả Trường Lộ bây giờ lại có chút thích mời khách.
Sắc mặt Ngô Thiết Giang nhất thời đại biến: “Lão. ca à, hôm nay ta đau bụng, nên không đi làm phiền đâu...”
Tả Trường Lộ dựa vào cửa, cũng không đi vào, cứ như vậy mà cười, nói: “Hôm qua ta trở về nói với Vũ Đình rồi, thật ra nàng rất vui vẻ, ngươi có thể tới, còn nói, Bất Diệt Kim tỉnh luyện từ Thiên Huyền Kim tuy rằng tốt, nhưng lại quá nối bật, quá thu hút sự chú ý của người khác, vừa nhìn liền có thể nhận ra, không bí mật lắm, không tốt với trẻ nhỏ... Ngược lại thanh chùy đập sắt kia của ngươi ấy, vật liệu kia, thật ra đưa cho Tiểu Đa đập mặt chùy là được rồi, nhưng nàng cũng ngại nói, nên muốn mời ngươi ăn bữa cơm, giáp mặt gửi lời cảm ơn..."
“Không thành vấn đề!”
Ngô Thiết Giang vỗ ngực vang lên bộp bộp: “Chút chuyện nhỏ như vầy cần gì để ý mà phải mời cơm, giáp mặt nói cảm ơn gì chứ, không trải không thân, ngươi đây là cũng quá khinh thường ta rồi, ta cứ cho cháu nó dùng loại vật liệu này là được! Cũng không lớn hơn chút chuyện là bao."
Trong lòng lại đang nhỏ máu.
Đó là Vĩnh Hãng Thiết đó...
Vĩnh Hằng Thiết miễn được tất cả tổn hại đó!
So với Thiên Huyễn Kim, hay là vật liệu tuyệt phẩm như Bất Diệt kim còn khan hiếm hơn nhiều đó, bao nhiêu cường giả đều khát vọng có thể có được một món vũ khí làm từ Vĩnh Hằng Thiết... Ta thật vất vả tìm được chút hàng trữ, ngươi lại muốn dùng để làm chùy...
Chùy lớn như thế, chút hàng trữ của ta, nhiều nhất cũng chỉ vừa đủ mà thôi...
Đây thật là làm ta đúng còn cái nịt!
“Ừm, thật ra, chị dâu ngươi mời khách còn có một chuyện khác nữa, căn nói với ngươi”
“Còn có dây xích kia... Chùy trên nghìn cân, dây xích tinh tế như thế, cho dù là Vĩnh Hằng Thiết, chỉ sợ cũng không đủ rắn chắc.
Tả Trường Lộ nói.
Ngô Thiết Giang vẻ mặt trắng bệch, giương mắt nhìn nói: “Tả ca, Vĩnh Hãng Thiết, đã đủ bền chắc rồi..”