Cầu Đát, lúc nãy có nhìn thấy gì không?
Tên khốn này cứ như vậy mà đi vào, thật là to gan...
Hừ!
Trên bụng nhỏ của Tả Tiểu Đa có thêm một dấu chân nhỏ sáng loáng, lại bò lên trên lầu lần nữa với vẻ mặt ai oán thì nhìn thấy ánh mắt giống như đang cười mà không phải cười của Ngô Vũ Đình: “Cấu Đát, ngươi đã làm gì rồi hả?”
“Ta nào có biết nàng đang tắm?”
Tả Tiểu Đa giận nhưng không thể bộc phát ra ngoài: “Thật sự là không nói đạo lý! Ta rõ ràng chưa kịp nhìn thấy cái gì... Đã bị đá ra ngoài.”
“Ngươi còn muốn nhìn thấy cái gì!?” Tả Tiểu Niệm đã thay quần áo nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, chân mày khóe mắt vẫn đỏ bừng mất kiểm soát.
"Hừ."
Không trêu chọc nổi ta còn trốn không thoát sao?
Tả Tiểu Đa xóa bỏ đau thương căm giận bằng việc thèm ăn, bắt đầu điên cuồng ăn, điên cuồng ăn, điên cuồng ăn, bữa cơm này kết thúc, lại còn ăn nhiều hơn 12 cái bánh bao so với bình thường.
Nhìn thấy Ngô Vũ Đình đang trợn tròn mắt!
Những ngày tháng này, thật sự không có cách nào vượt qua.
Sức ăn của Cẩu Cẩu, lại tăng rồi...
Sau khi ăn xong cơm trưa, Ngô Vũ Đình biết chị em hai người muốn đi chế tạo vũ khí nên thuận tiện cho Tả Tiểu Niệm chiếc nhẫn để dành.
"Đi thôi” Tả Tiểu Niệm gọi.
“Đợi lát nữa, còn có chuyện”
Tả Tiểu Đa lôi kéo Tả Tiểu Niệm đi thẳng vào khuê phòng của Tả Tiểu Niệm.
“Làm gì?" Tả Tiểu Niệm trừng mắt hỏi.
“Bây giờ đã hoàn toàn ổn định, ta đã chế tạo ngoài định mức một trang sức cho ngươi” Tả Tiểu Đa cười hì hì, lấy ra một ngọc bội làm từ ngọc bích.
“Làm gì?
Tả Tiểu Niệm liếc mắt nhìn, thật sự tỉnh xảo, quá đẹp.
“Làm gì? Đương nhiên là muốn làm việc tốt” Tả Tiểu Đa hừ một tiếng, bám thân vào dưới giường lấy ra con heo đất kia, từ bên trong đổ ra một đồng tiền xu nhuốm máu, rồi lại đặt con heo đất về chỗ cũ.
Sau đó đặt đồng tiền xu này vào bên trong khe hở chính giữa ngọc bội: "Mang theo, sau này bất kể như thế nào cũng không được lấy xuống, biết chưa?"
Tả Tiểu Đa trước nay chưa từng ngang ngược trực tiếp ra lệnh như vậy.
Sắc mặt Tả Tiểu Niệm nhanh chóng đỏ lên, ánh mắt đung đưa nhìn Tả Tiểu Đa, nhẹ nhà hàng hạ thấp cái cổ đẹp đẽ, thon dài giống như thiên nga: "Ngươi đeo cho ta”
“Hả? Còn muốn ta đeo cho ngươi?”
Tả Tiểu Đa sốt ruột: “Con gái thật phiền phức, ngươi tự mình đeo không phải tốt rồi sao, thật phiền phức?”
“Ngươi đeo hay không đeo?!” Răng khểnh nhỏ lộ ra hung ác..."
“Đeo! Để ta giúp chị Niệm Niệm thân mến của ta đeo..” Tả Tiểu Đa lập tức kinh hãi, biết lắng nghe giúp Tả Tiểu Niệm đeo vào cổ..
“Ngươi lưu manh!!"
Ầm.
Tả Tiểu Đa lại bay ra ngoài một lần nữa, toàn bộ cơ thể lấy tư thế dán tranh tết dán trên tường, giống như con ếch đã phơi khô trượt xuống dưới, gương mặt oan ức không vui.
Không phải ngươi bảo ta đeo giúp ngươi sao?
Tại sao lại bị đánh?
Nhìn vẻ mặt hẳn hoang mang oan ức, Tả Tiểu Niệm suýt chút nữa cười ra tiếng, đỏ mặt tự mình thu dọn một chút, làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Đi thôi, đến tiệm rèn”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa vẫn uất ức, đi theo ra ngoài, một lúc sau mới tức giận, nói: “Làm gì đánh ta?”
Vốn định nuốt giận vào bụng, kết quả phát hiện mình nuốt không trôi cơn giận này.
“Đánh ngươi còn cần lý do? Cần không? Thật sự cần không?” Tả Tiểu Niệm hừ một tiếng, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
“Hừ! Còn đánh ta nữa, ta sẽ..."
“Ngươi sẽ làm gì?"
“Ta sẽ cắn ngươi!" Tả Tiểu Đa bày ra vẻ mặt hung ác.
“Ha ha...”
"Trước tiên ngươi cứ đeo cái này, qua một quãng thời gian nữa, thứ đồ này vẫn quá mỏng manh nhưng bây giờ thật sự không có vật liệu tốt gì, chờ đi đến tiệm thợ rên, xem có thể làm kiên cố một chút hay không... Nếu không, đánh nhau với người khác rất dễ dàng bị đánh vỡ, sẽ gây trở ngại” Tả Tiểu Đa nói.
"..."
Tả Tiểu Niệm không nói gì.
Tiệm rèn?
Ngươi khẳng định ngươi nghiêm túc sao?
Xin hỏi bạn học Tả Tiểu Đa, ngươi thấy cô gái nào đeo trang sức ở cổ chế tạo ra ở tiệm thợ rèn chưa?
Dòng suy nghĩ này quả thực là kì lạ!
“Ta thật sự muốn bổ cái đầu quả dưa của ngươi ra xem não của ngươi rốt cuộc như thế nào, tại sao cứ nói ra những lời nói làm người khác kinh ngạc.”
Tả Tiểu Niệm nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng là chuyện rất ấm lòng rất lãng mạn, vừa trong tay cái tên này làm ra, sau đó từ trong miệng hắn nói ra đã biến tẩu, biến dạng, biến hình, bóp méo, khiến người nghe được chỉ muốn đánh hẳn một trận!
Thật không biết đây là một loại phẩm chất riêng gì.
Hai chị em trực tiếp lái xe đi đến phố kinh doanh.
Lúc lên xe, bên phía Tả Tiểu Niệm cũng không có gì khác thường nhưng Tả Tiểu Đa vừa lên xe đã làm chiếc xe lún mạnh xuống.
Tài xế có chút khiếp sợ quay đầu lại nhìn.
Mẹ nó người lên xe là một con gấu sao?
Đến nơi
Xuống xe.
Bảng hiệu to lớn trước mặt— “Tiệm Tỉnh Hồn Thạch Trường Lộ.
Ừ, đây là cửa hàng của cha cũng là cửa hàng của chúng ta.
Mà ở bên cạnh, bất ngờ lại là chỗ căn đến hôm nay, một lò rèn.
Chỗ cần đến cũng treo bảng hiệu, chỉ có điều tấm bảng này được làm từ một mảnh gỗ vừa vặn gọt xuống, phía trên dùng bút lông viết một cái tên lên treo thắng lên chỗ đó, ngay cả vỏ cây xung quanh bảng hiệu cũng không làm sạch rồi cứ như vậy treo lên.
Đến nỗi tên lại càng thêm hiếm có khác thường.
“Tiệm thợ rèn Thiết Giang”
“Chà chà chà...”
Tả Tiểu Đa tấm tắc liên tục: “Thật sự là rất khác biệt, cái tên này đủ đặc biệt. Nếu không phải viết lên, người khác căn bản khó có thế tưởng tượng được đây lại là một tiệm thợ rèn.”
"Tinh Hồn Thạch Trường Lộ, Lò rèn Thiết Giang... Phối hợp rất tỉnh tế, phối hợp rất tuyệt vời."