Bên này.
Một tay Tân Phương Dương nắm cổ Tả Tiểu Đa, nhảy lên không trung như ánh chớp!
Tả Tiểu Niệm vội vàng đuổi theo: "Thầy Tân, ngươi nắm cổ áo không được à... chí ít cũng dê chịu hơn."
Thế mà lại xách cổ Cẩu Đát, khó chịu quá đi?
Thế nhưng tốc độ của Tân Phương Dương nhanh biết bao, hẳn bằng quang mặc kệ, vẫn xách cổ Tả Tiểu Đa như cũ, lóe lên đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tả Tiểu Niệm ôm hộp tiền tiết kiệm liều mạng đuổi theo, bóng người bỗng nhiên lóe lên, Mục Yên Yên đi đến bên cạnh Tả Tiểu Niệm, túm lấy bả vai của nàng, tốc độ di chuyển đột nhiên tăng nhanh, đột nhiên ngay lập tức, thầy trò hai người cũng biến mất giữa không trung.
Tả Tiểu Đa bị xách cổ ở trên không trung tay chân giấy giụa vùng vẫy lung tung, vừa muốn phản kháng lại muốn cầu cứu, nhưng gió lớn đập thẳng vào mặt, trực tiếp rót hết những lời hẳn định nói vào lại cổ họng.
Tả Tiểu Đa biết điều im lặng, nhấm mắt lại, thế nhưng từng sợi tóc đã sớm không theo khống chế lộn xôn ngút trời. Thịt ở hai bên má bị gió thổi đến không ngừng run lẩy bẩy.
Trạng thái này của Tả Tiểu Đa, nếu như dùng ba từ để hình dung, đại khái chính là— nhịn đến hoảng!
Hai tay vung loạn, hai chân đạp loạn, giống như con rùa lớn bị bắt vậy, khua tay múa chân bị Tần Phương Dương mạnh mẽ mang theo bay ba trăm dặm!
Xoạt.
Hai người đến đỉnh núi ở ngoại thành chỉ trong nháy mắt, ngay lập tức Tả Tiểu Đa bị ném xuống, vừa mới đứng lên đầu lại choáng váng ngã bổ nhào xuống, lấm bẩm nói: "Nhất định là kiếp trước ta đã tạo nghiệp, kiếp này mới gặp phải thầy giáo như này, ông trời ơi..."
"Hửm?”
Tân Phương Dương tức giận: "Ngươi nói bậy bạ cái gì lại còn oán trách cái gì? Thân là Võ Sư, vậy mà lại không biết điều chinh hơi thể trên không trung như thế nào, bị gió thổi thành thế này, vậy mà còn mặt mũi oán trách à?"
“Bất kể là ở dưới tình huống nào, tiết tấu hô hấp cũng không được loạn! Không thể hô hấp bên ngoài, còn không thể chuyến thành hô hấp bên trong à, võ tu giả, chỉ cần nhớ kỹ đi theo thời khắc uy hiếp sinh tử, chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm tùy thời ứng biến, tùy thời nghênh đón tình huống mới xuất hiện, nhìn cái bộ dạng kêu trời oán đất của ngươi xem, không có tiền đồ!"
Tả Tiểu Đa vẻ mặt xanh xao, ngoan ngoãn cúi đầu nghe chỉ giáo.
Vừa rồi đúng thật là quên mất, lần này bị răn dạy, chính xác không thể phản bác...
Lam Thư với La Liệt đã đứng trong bóng tối bên trái gần đấy, thấy Tân Phương Dương đi đến, không hẹn mà cùng đi ra.
“Hành động như thế nào? Bắt đầu từ đâu?”
“Còn phải chờ một chút..."
Mắt Tả Tiểu Đa nhìn về phía xa, chỉ trong giây lát, Mục Yên Yên với Tả Tiểu Niệm dáng người yểu điệu như tiên tử an nhàn xuất hiện từ trong không trung, chầm chậm hạ xuống.
“Chị Tiểu Niệm.”
Tả Tiểu Đa vuốt tóc, vội vàng chạy ra đón: “Đông Tây hai núi, hai cái hồ này ở trong Vọng Khí Thuật, thuộc về thiên nhãn. Cho nên, nhất định phải do người gánh chịu phượng mạch tự mình động thủ. Sắp đặt tiền xu ở vị trí sâu nhất ở dưới hồ, còn phải bảo đảm để nó không bị ngoại lực dao động!”
“Nhất định phải vững chắc nhất có thể, không thể có nửa phần khả năng xê dịch dao động, đợi lát nữa sẽ phải phá núi, nếu như nó lắc lư, chính là tốn công vô ích, sắp thành lại bại”
“Bây giờ ngươi lập tức hành động, có thể để Mục sư phụ cùng đi với ngươi, tốc độ sẽ nhanh hơn. Đợi làm xong rồi, lại quay về tụ họp ở đây. Còn nữa, trước khi vào trong nước không nên lấy tiền xu ra”
“Ừm, hiểu rồi”
Sắc mặt Tả Tiểu Niệm ngưng trọng lại nghe Tả Tiểu Đa dặn dò, cẩn thận ghi nhớ từng từ từng từ, lại ở trong miệng thuật lại một lăn, Mục Yên Yên lo lằng tốc độ của đồ đệ quá chậm, tránh làm trễ việc, dứt khoát nắm lấy Tả Tiểu Niệm bay thắng lên.
“Thầy Tần, xin ngươi đi đến chỗ hai công nhân hồ kia, xác nhận lại trạng thái vị trí nước vào và nước ra, có thể động thì hơi động một cái.”
“Được.”
Công việc này của Tân Phương Dương rất nhẹ nhõm, tốc độ của hắn lại nhanh, làm xong tất cả cũng không tốn mấy phút, đã ngự kiếm quay về.
“Ta xong việc bên này rồi, các nàng còn chưa quay về à?”
“Vẫn chưa”
“Ừm, công việc bên kia của các nàng phiền toái hơn một chút, nhất là còn phải cố định tiền xu, không thể qua loa được, chậm một chút thì chậm một chút đi.”
“Chờ hai nàng quay về, chúng ta sẽ lập tức tiến hành hành động tiếp theo, gắng sức hoàn thành hết tất cả mọi việc trong đêm nay luôn đi, giới hạn lớn nhất chính là tránh khả năng bị bại lộ.”
“Được”
Đêm nay ánh trăng vô cùng ám đạm, giữa đất trời xám xịt một mảng, chỉ mấy bước bên ngoài liền không thể nhìn thấy vật gì.
Tả Tiểu Đa nhìn trước mặt hoàn toàn u ám, bỗng
nhiên không nhịn được tự hỏi mình: “Làm như vậy có phải là hơi độc ác một chút không nhỉ?"
Nhưng ngay lấp tức lại tự mình kiên định ý trí: “Đối phó với loại người như vậy, cho dù là độc ác gấp vạn lần, thì cũng là điều nên làm, không đủ ác độc, sao có thể triệt để tiêu diệt quân địch được? Nhân từ đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn đối với chính mình!”
Lại qua thời gian không đến mười lăm phút, Mục Yên Yên mang Tả Tiểu Niệm quay về.
“Tiền xu ở đáy hồ đã sắp đặt ổn thỏa, bây giờ có thể bắt đầu hành động tiếp theo rồi.”
“Thầy Tăn, mời ngươi với đì Lam một đội, vừa vặn là một âm một dương. À, lại còn phải tăng thêm cả ta, †a ở một bên đích thân chỉ huy. Thầy La, Mục sư phụ và chị Tiểu Niệm, làm phiền các ngươi đi về phía Tây, dựa theo kế hoạch hành sự”
“Được”
Mục Yên Yên, La Liệt, Tả Tiểu Niệm cùng bay lên.