Nói cách khác, mỗi lần loại biểu cảm này xuất hiện thì bản thân sẽ lập tức thuận lợi đi đời nhà ma.
Hắn không tin nổi quay đầu nhìn Ngô Vũ Đình “Mẹ... người lừa ta?"
"Tra Tiểu Đa rất đau buồn phẫn nộ.
Mẹ ruột đó.
Đào cho ta một cái hố to như vậy!
Ngô Vũ Đình bĩu bu môi: “Con trai à, ta đâu có lừa ngươi đâu. Chị Niệm Niệm của ngươi vẫn luôn rong phòng bếp giúp ta làm việc, cũng không hề trốn tránh ngươi luôn; Ngươi vừa về đến đã diễu võ dương oai phát ngôn bừa bãi, ta muốn cản cũng không cản được, dạy cho ngươi một đạo lý, thần côn ngoài việc giỏi đoán ý qua lời nói sắc mặt ra, thì còn cần phải đặc biệt chú ý từ lời nói đến việc làm, nhất định phải biết nói nhiều không tốt”
Biểu cảm gương mặt của Tả Tiểu Đa như sắp khóc: “Ngươi làm gì có ngăn cắn đâu? Ta là con ruột của ngươi đó, thế mà ngươi.”
Ngô Vũ Đình xoay người đi đến: "Con trai à, ngươi tự cầu phúc đi... Chậc chậc, con người mà, không quản được cái miệng... Thì phải tự nhận lấy hậu quả..."
Tả Tiểu Niệm cầm một cái thìa bước từng bước đến, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, cười chúm chím nói: “Đầu Cát, vừa rồi ngươi nói cái gì? Có rất nhiều con gái theo đuổi ngươi hả? Dáng người có chuẩn không, gương mặt có đẹp không? Nói đi ta tư vấn cho nè”
Tả Tiểu Đa bước dài một bước năm lấy tay Ngô 'Vũ Đình, van xin nói: “Mẹ, ta vẫn còn nhỏ tuổi, ta không hiểu chuyện, làm sao có thể hiểu được việc phải thận trọng trong lời nói... Nhưng mòa ngươi không cảm thấy Niệm Niệm Mèo lúc này rất xinh đẹp hay sao? Cả đại lục này, người con gái đẹp như vậy cũng không có mấy người đâu nhỉ?"
Ngô Vũ Đình trừng to hai mắt:"..."
“Mẹ, thật sự ta rất lưu luyến chị Niệm Niệm, ngươi giúp ta nghĩ cách được không, nếu chị Niệm Niệm có thể ở cùng với chúng ta mãi mãi, vĩnh viễn không rời khỏi nhà của chúng ta, không gả cho người khác, như vậy thật tốt nhỉ... Chị Niệm Niệm ngây thơ hiền lành xinh đẹp dịu dàng, nhân cách tốt như vậy, tính tình tốt như vậy, dáng người chuẩn như thế, hình dáng lại phù hợp, còn không cần phải nói đến chuyện hiếu thảo, không ngại khó khăn vất vả... Người con gái như vậy thật sự có đốt đèn lồng cũng không thể tìm thấy.”
Ngô Vũ Đình: “...”
Tả Tiểu Đa quay đầu nhìn Tả Tiểu Niệm, nói từ tận đáy lòng: “Chị Niệm Niệm... Bây giờ ta thật sự cảm thấy làm sao ngươi có thể xinh đẹp thế này nhỉ?”
“Tiên nữ cũng không thể đẹp bằng ngươi đâu..."
Khóe mắt của Tả Tiểu Niệm đã lộ ra ý cười, nhưng nét mặt vẫn cố gắng bình tĩnh nói: "Cấu Đát.. Vừa rồi khi ngươi bước vào cửa..."
“Gâu gâu gâu..”
Tả Tiểu Đa trơ mặt nói: “Gâu gâu gâu, chị Niệm có chỉ thị gì? Gâu gâu gâu!"
"A ha ha ha ha ha..”
Cuối cùng Ngô Vũ Đình cũng không thể kiểm soát nổi cười ra tiếng.
Tả Tiểu Niệm trố mắt rất lâu, cuối cùng cũng bật cười đến run rẩy cả người, ôm bụng nói: "Mẹ, con trai của mẹ sao mà...”
Ngô Vũ Đình cười đến chảy nước mắt: “Không biết xấu hổ như vậy đúng không? Thật ra ta cũng rất khó hiểu, không biết xấu hổ như vậy rốt cuộc là được di truyền từ ai... Ha ha ha..."
Tả Tiểu Đa ở bên đây đã ân cần chạy đến sau lưng Tả Tiểu Niệm: “Chị Niệm Niệm nấu cơm cực khổ rồi, ta giúp ngươi xoa xoa vai cho đỡ mệt nha. Cơm do chị Niệm Niệm nấu ngon quá đi, ta thích ăn nhất..."
“Niệm Nhi à... Hôm nay mẹ đã dạy cho Tiểu Đa một đạo lý, cũng dạy ngươi một bài học, nếu như có một ngày Cẩu Cẩu bắt đầu phô trương sĩ diện của mình ở khắp mọi nơi trước mặt ngươi, như vậy sẽ hỏng hết.”
Ngô Vũ Đình ý tứ xâu xa nói: "Ở trước mặt người mà mình để ý nhất thì căn sĩ diện cái gì chứ...”
Tả Tiểu Niệm như đang suy nghĩ gì đấy, ánh mắt long lanh quay đầu nhìn Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa ân căn đấm vai, nhìn thấy nàng quay đầu vội vàng nịnh hót nói: " Chị Niệm Niệm... Có muốn cưỡi ngựa không? Hi hi hi... Gâu gâu?”
“Ha ha..."
Tả Tiểu Niệm bật cười hì hì, cười đùa nói: “Lưu manh!"
“Ta là một tên lưu manh nhỏ, lưu manh nhỏ; Mỗi ngày ta đều cười hi hi, cười hí hi; Chị Niệm Niệm lớn lên thật xinh đẹp, thật xinh đẹp; Thích ngươi thích ngươi, rất thích ngươi!..."
Tả Tiểu Đa không cần mặt mũi bắt đầu hát, vừa hát vừa nháy mắt.
'Tả Tiểu Niệm dần dần không thể đứng thẳng người, cơn tức giận trước đó đã sớm bay hơi không lại gì.
“Thật là một đứa dở hơi!" Ngô Vũ Đình bất lực.
"Trận cười này vẫn luôn kéo dài cho đến khi Tả -Trường Lộ trở về, cuối cùng mới tạm thời dừng lại.
“Ngươi đợi đấy!”
Tả Tiểu Niệm khua khua nắm đấm nhỏ, làm ra dáng vẻ dũng mãnh như anh hùng đánh hổ: "Sau này ta lại giáo huấn ngươi!”
“Hu hú hu..” Tả Tiểu Đa lập tức bày ra biểu cảm như chú cún nhỏ đáng thương đang chờ bị ăn đòn.
“Haizzz..." Tả Trường Lộ thở dài: “Gen di truyền này hùng mạnh như vậy... Năm đó... Cuối cùng ta cũng khẳng định đây thật sự là con trai ruột của ta...”
Ngô Vũ Đình nhíu mày: “Ngươi nói cái gì?"
Tả Trường Lộ cau mày bày ra biểu cảm suy nghĩ sâu sắc nói: “Ta đang nói là Niệm Nhi, Đa Đa đều đã lớn hết rồi, cuối năm nay chúng ta có nên ra ngoài du lịch không?”
Ngô Vũ Đình lập tức thay đổi mục tiêu chú ý, hứng thú bừng bừng nói: “Du lịch?”
“Du lịch?”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cũng quay đầu hai mắt phát sáng.
Chủ đề này rất thú vị nha!
Thế là cả nhà bắt đầu bàn bạc rõ ràng rành mạch các việc có liên quan đến du lịch.
Cứ như vậy cho đến khi ăn cơm xong cũng chưa thảo luận xong.
Ngô Vũ Đình vừa dọn đẹp bàn ăn vừa nói chuyện với và Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm: "Hai người các ngươi sao cũng thảo luận hăng say dữ vậy? Ai nói sẽ dẫn các ngươi đi cùng đâu?”
Sắc mặt của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cùng lúc cứng đờ: "Mẹ, ngươi nói như vậy là có ý gì?”