“Còn một tâm nữa thì sao ạ? Là trái tim à?”
“Là thiên linh cái của ngươi, tâm đỉnh! Ngươi ngồi cho ngay ngắn vào, còn nói nữa là ăn đập đấy”
"..."
Tả Tiểu Đa tức thời im bặt, không nói gì nữa.
“Không được nghĩ gì hết”
Lúc chuẩn bị ra tay thì Tăn Phương Dương chợt nhớ ra, gọi điện thoại xin nghỉ trước, sau đó khóa trái cửa phòng lại.
Rồi đặt Tả Tiểu Đa trên giường mình, trực tiếp bắt đầu.
Sau một lúc lâu, Tân Phương Dương thở ra một hơi dài, xoay người xuống giường, cả người đầm đìa mồ hôi, nguyên khí hao tổn lớn.
Lấy tay gạt mồ hôi trên trán, lấm bẩm nói: "Sức mạnh thần thức của thằng nhóc này lớn quá vậy? Dù là cảnh giới Võ Sư đỉnh thì tình huống bình thường cũng chưa tới mức mở thức hải, vậy mà đã đạt đến trình độ này rồi ư? Đúng là quái thai.”
“Còn kinh mạch của hẳn nữa... cũng hơi bị rộng rãi quá thì phải?”
Liên tục trải nghiệm được sức mạnh của cơ thể Tả Tiểu Đa, sự kỳ diệu của trạng thái cơ thể hắn, Tần Phương Dương nhìn Tả Tiểu Đa vẫn đang hôn mê, than răng xem thế là đủ, trong lòng cũng tràn đầy nghi ngờ.
“Chị gái Tả Tiểu Niệm là Linh Niệm Thiên Nữ, thiên phú phi phàm. Trước luôn cho rằng đây là người do Phượng Mạch Xung Hồn chọn, thiên phú tốt hơn chút cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng khi nhìn thấy Tả Tiểu Đa cũng là một thiên tài vạn năm khó gặp... Nếu nói chỉ là chuyện rùng hợp, cha mẹ của hai người cũng chỉ là phầm nhân mà thôi, nhưng...”
“Chú Nam đó... lại là chủ nợ của cha hẳn? Chắc chẳn không phải vậy, nói đúng ra chắc là người quen mới phải. Thế nhưng có thể quen biết được vị kia, chắc phải có căn nguyên sâu xa gì, sao có thể là người thường được chứ?"
“Cả nhà này từ lớn đến nhỏ, ai nấy đầu có vẻ quái dị hết.”
Tân Phương Dương thật sự là ngốn ngang trắm mối.
Hắn từng gặp hai vợ chồng Tả Trường Lộ rồi. Nhưng qua nhiều lần thăm dò có thể hoàn toàn xác định được, đó chính là hai người bình thường, khí lực cùng lắm cũng chỉ tương đương với cấp bậc Võ Sĩ thôi.
“Hai người trung niên mới có thể lực của một Võ Sĩ, có thể sinh ra một kỳ tài ngút trời như Tả Tiểu Đa sao?”
Tân Phương Dương cảm giác nhận thức của mình lại bị phá vỡ một lần nữa, dù nghĩ thế nào đi nữa cũng cảm thấy sai sai.
Một lúc lâu sau, Tả Tiểu Đa tỉnh lại.
Sau khi quán đỉnh, hắn chỉ thấy váng đầu hoa mắt, cơ thể đảo một cái lại ngã ngồi xuống giường, nhất thời chỉ cảm thấy trời đất xoay mòng mòng, vô số trí thức đang đánh nhau trong đầu mình,
Định thần lại vẫn thấy choáng.
Cố gắng vũng vẫy xuống giường.
Lung la lung lay đi ra ngoài.
“Ngươi đi đâu đó?”
“Ta đến phòng trọng lực.
“Ngươi ngụ người luôn rồi à, nghỉ thêm lúc nữa đi.”
“Ừm... Không sao đâu, ta tự biết mà..."
Rầm!
Tả Tiểu Đa va đầu vào cây to cạnh cửa, lập tức ngã chống vó trên mặt đất, hai mắt trắng dã, dại ra khắp xung quanh.
'áo ngươi nghỉ đi, có nghe không hả? Ngươi tự biết, có biết cái quái gì?”
“Sao ta lại không muốn nghỉ cơ chứ... Nhưng bây giờ chỉ còn có năm mươi ngày, không có thời gian..."
Tả Tiếu Đa lầm bẩm, hai mắt mơ màng, giãy dụa đứng lên, lảo đảo đi vài bước đến chỗ vòi nước, mở khóa ra thò đầu vào dưới vòi nước, để nước phun tung tóe trên đầu mình.
Sau đó ngồi phịch xuống dưới vòi nước.
Để dòng nước ào ào xối lên người.
Dẫn đần, Tả Tiểu Đa cuối cùng cũng cảm nhận được thần thức bị đập thành mảnh vụn của mình đã về lại được một ít, từ trạng thái big bang khôi phục từ từ, khôi phục thành trời xanh mây trắng, thành tinh không vạn lý.....
Cảm giác choáng váng dần biến mất.
Tần Phương Dương hơi xúc động, nhìn Tả Tiểu Đa, lặng yên không nói.
Hắn tận mắt nhìn thấy Tả Tiểu Đa bước từng bước một đi đến hiện tại, tên nhóc bại hoại thoạt nhìn láu cá đa đoan, tham lam xảo quyệt, keo kiệt hám tiền, thật ra vẫn luôn liều mạng.
Ban đầu Tân Phương Dương cho rằng, Tả Tiểu Đa có một trái tìm cường giả.
Nhưng thẳng nhóc này làm mưa làm gió, coi vô số chuyện như sợi dây mà kéo ra, dùng sức mạnh nhỏ nhoi như một con kiến hôi của hắn kéo từng đầu dây một, khiến tất cả mọi chuyện đều bại lộ dưới mắt đương sự.
Đây cũng không phải trái tim cường giả đơn thuần, mà là có mục đích, có nguyên nhân tiến hành tất cả những điều mà hẳn theo đuổi
Mãi cho đến tối qua, cuối cùng Tân Phương Dương cũng biết được, tất cả những gì hắn làm đều là vì chị gái Tả Tiểu Niệm của mình.
Mà cũng chính là tối hôm qua, mọi chuyện đã gần như sáng tỏ hoàn toàn.
Chí là có ai biết Tả Tiểu Đa đã góp bao nhiêu công lao trong đó?
Chuyện mà những người như Hà Viên Nguyệt cố gắng mấy chục năm đều không thế xốc lên được, điều tra mấy chục năm cũng không phát hiện được gì...
Mà sau khi Tả Tiểu Đa liều mạng hô mưa gọi gió, rốt cuộc từ từ trồi lên khỏi mặt nước.
Vào đêm qua, mấy phe đối đầu đều thể hiện ra.
Rất nhiều, rất nhiều thứ trên chặng đường này đều khiến Tân Phương Dương cảm thấy xem thế là đủ rồi.
Thăng nhóc này thật sự không dễ dàng gì, hầu như mỗi giây mỗi phút đều như đang nhảy múa trên dây thép, bên dưới là vực sâu vạn trượng, chỉ căn hơi lơ là thì sẽ tan xương nát thịt. Nhưng hân không chỉ nhảy, mà mỗi lần nhảy đều không ngừng nâng cao độ khó, dùng các loại kỹ xảo.
Nhìn Tả Tiểu Đa xối nước, Tân Phương Dương không khuyên nữa, cũng không nói gì thêm.
"Mỗi người đều có thứ mà mình muốn bảo vệ.”
“Mỗi người cũng có giới hạn chịu đựng của chính mình.”
“Nhóc con, ráng lên nhé."
...
Năm phút sau.