Hoặc là dù khó hơn cả lên trời thì ít nhất đã biết được... muốn lên trời thì phải bước từ chỗ này. Đúng không nào?
Có mục tiêu là tốt rồi.
Phượng Mạch.
Tập đoàn Mộng Thị.
Tập đoàn Ninh Thị.
Có ba cái này thôi.
Tả Tiểu Đa không khỏi cảm thấy một tảng đá lớn đè trong lòng mình đã rơi xuống, có thể thở phào một hơi rồi. Tuy buông lỏng được đúng một hơi xong lại phải gồng mình lên, lại có tảng đá lớn chắn trong lòng mình. Nhưng vẫn cảm thấy con đường phía trước có hi vọng dù sao tình thế đã sáng tỏ rồi, cứ nỗ lực tiến về phía trước là được.
“Tiểu Đa, sao ngươi có vẻ vui mừng quá vậy?"
Tả Tiểu Niệm bày tỏ nghỉ ngờ với trạng thái của Tả Tiểu Đa, chẳng lẽ mình nhìn lăm rồi? Rõ ràng chỉ một chốc đã liệt ra biết bao nhiêu kẻ địch mạnh mẽ, còn có Vu Minh nấp trong tối nữa.
Sao thắng nhóc này lại có vẻ mừng rỡ quá vậy? Cho dù vô tâm vô phế cũng không đến mức thế chứ?
Khi có người ngoài, chỉ cần không ở trước mặt cha mẹ, Tả Tiểu Niệm sẽ không bao giờ gọi Tả Tiểu Đa là Cầu Đát.
Đó là biệt danh chỉ thuộc về gia đình mình.
Nếu để người ngoài nghe thấy, chắc chắn sẽ chê cười Cẩu Đát.
'Đàn ông đều coi trọng mặt mũi, nhất là trước mặt người ngoài.
"Đương nhiên rồi.”
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ nghiêm túc đứng đẳn hiếm thấy, còn rất thỏa mãn cười nói: "Chị Niệm Niệm có nhận ra không, tương lai của chúng ta càng ngày càng tốt đẹp, cảng ngày càng thoải mái á? Hơn nữa cũng ngày càng có hi vọng rồi.”
Nghe thế, Mục Yên Yên đang đi bộ bên cạnh cũng không nhịn được trợn trắng mắt.
Ngươi cũng dám nói thật đó.
Giờ rõ ràng là đang bước bước sinh tử, bước bước. nguy cơ, Mộng gia, Ninh gia, Phượng Mạch... Từng nút chết treo ngay trên cổ, kéo bất cứ cái nào cũng lập tức thắt cổ, đi đời nhà ma, không cách nào cứu chữa được.
Dù có là Mục Yên Yên cũng cảm thấy tiền đồ mờ mịt,luống cuống tay chân. Sao thằng nhóc này còn đứng đây khoác lác được nhỉ, nói gì mà ngày càng tốt, ngày càng thoải mái... Lại còn ngày càng có hi vọng?
Mục Yên Yên suýt nữa đã bật thốt lên, hi vọng của ngươi ở đâu vậy?
Nhưng Mục Yên Yên lại không ngờ, Tả Tiểu Niệm rất đồng tình với mấy câu nói đó, không ngừng gật gù: “Đúng vậy đúng vậy."
Mục Yên Yên cạn lời.
Hai đứa này đúng là một đôi, một đôi trời sinh luôn.
Chỉ thấy Tả Tiểu Niệm hơi xúc động nói: "Mới đầu ngươi không thể tu luyện, giờ đã có thể tu luyện rồi. Lúc đầu kiếp số của ta ất phải chết không thể nghỉ ngờ, giờ lại còn nhiều người bãng lòng tận tâm tận lực giúp đỡ chúng ta như vậy. Đến kẻ điều khiển vẫn luôn ẩn nấp phía sau màn cũng lộ ra tung tích, chúng ta có mục tiêu, cũng có hi vọng rồi. Ta thật sự cảm nhận được rằng mình càng ngày cảng tốt hơn."
Tả Tiểu Đa khẽ thở dài.
Trong mắt Tả Tiểu Niệm, Tả Tiểu Đa bây giờ thậm chí đã trưởng thành giống như người cha Tả Trường Lộ của mình vậy.
Chỉ thấy Tả Tiểu Đa nói: “Tuy con đường phía trước vẫn gian nan như vậy, bước bước sinh tử. Nhưng ai có thể khẳng định chúng ta sẽ thất bại chứ? Mọi chuyện đều phải làm xong rồi mới biết được kết quả.
Mộng gia, Ninh gia, Vu Minh muốn thực hiện được. cũng không phải dễ dàng như vậy."
Hắn quay đầu nhìn Tả Tiểu Niệm, mỉm cười ấm áp: “Chị Niệm Niệm còn có ta mà”
Tả Tiểu Niệm chợt ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy mũi ê ẩm muốn khóc.
Nhìn Tả Tiểu Đa trước mặt đã cao hơn mình nửa cái đầu, bờ vai còn hơi gầy guộc nhưng rõ ràng lại có một cảm giác vi diệu tựa như thay mình chống đỡ hết thảy mưa gió ngập trời.
Đó là một loại cảm giác an toàn, yên tâm vô. cùng.
Trong nháy mắt, Tả Tiểu Niệm cảm thấy cả trái tìm mình cũng ấm áp hẳn lên.
“Ừ!"
Tả Tiểu Niệm gật đầu thật mạnh, mím môi ráng nở nụ cười:"Ừ, ta có Tiểu Đa mà.”
Mục Yên Yên thở dài.
Rất muốn nói một câu: Có Tiểu Đa thì cũng làm được cái gì đâu?
Cũng chỉ là một thắng nhóc loai choai yếu như gà thôi, nhưng mà cơm chó phát miễn phí mọi lúc mọi nơi thế này làm nàng không thốt lên lời.
Tân Phương Dương lặng lẽ trở về ký túc xá của. mình.
Xử lý sơ qua vết thương của mình, lầm bẩm: "Mộng gia? Gia tộc Ninh Thị?”
Cảm nhận cơ thế có phần mệt mỏi rã rời của mình, tự nhủ: "Tối nay có vẻ không được rồi. Thôi mai đi tìm thắng bé Tả Tiểu Đa thương lượng đối sách mới được. Xem xem chuyện này có thể thay đổi được không, cụ thể nên thay đổi thế nào.”
Hắn khẽ thổi một cái, khiến tóc mái xòa trước trán bay phất phơ, trong mắt lóe ra quang mang bén nhọn.
“Nhưng bất kể thế nào, Mộng gia, Ninh gia lại dám lợi dụng tâm ý của Thiên Thiên, đúng là điên rồ, nhân thần cộng phẫn. Dù không vì Phượng Mạch thì Tân Phương Dương ta cũng không thể tha cho các. ngươi được.”
Đến khi Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm về đến nhà đã là ba rưỡi sáng, mà lúc này cơn mưa to vẫn xối xả không ngớt.
Hai trận mưa lớn một trước một sau đều có lượng mưa kinh người, trăm năm hiếm thấy, phỏng chừng mặt đường thành Phượng Hoàng ngày mai hơi khó đi rồi.
“Vào ngồi một lát không?” Tả Tiểu Đa mở cửa phòng mình, vô thức mời một câu theo lệ.
Tả Tiểu Niệm cắn môi, sóng mắt lưu chuyển, liếc mất nhìn hắn một cái. Nét mặt lại có vẻ hơi hoảng
loạn, hừ một tiếng chẳng rõ là ý gì, quay đầu đi thẳng. Tả Tiểu Đa gãi đầu, nhìn bóng lưng Tả Tiểu chợt cảm thấy khó hiểu.
Ủa gì vậy trời?
Trên đường mình có chọc nàng tức giận lúc nào đâu nhỉ...
Nhưng Tả Tiểu Niệm đi rồi cũng là lúc Tả Tiểu Đa có thể tự mình tĩnh tâm suy nghĩ một chút.
Vi vậy trực tiếp đóng cửa.