Dễ dàng?!
Khó khăn lắm mới có cơ duyên trùng hợp gặp được một cây linh dược sắp trưởng thành, nhưng bên cạnh linh dược tất nhiên sẽ có hung thú hoặc linh thú canh giữ!
Sau một trận chiến lớn thì các đội viên đều mang thương tích, tất cả vết thương chẳng qua chỉ là chuyện không quan trọng, cho dù có thể thu thập đến tay, vận khí cực tốt, có thể đổi được 100 điểm cống hiến là đã chuyện có thể cười thầm rồi, đa số tình huống cũng chỉ được vài chục điểm mà thôi...
Hơn nữa, những thứ đấy đều là dùng mạng để đổi lấy đó! Làm gì có chuyện dễ dàng như đã nói chứ?
Có thể sẽ có người nói, những điều Lý Thành Long nói nếu đổi thành bất cứ người nào cũng đều có thể làm được; Lấy Hoán Dương Tỉnh Thảo làm ví dụ, có ai lại không biết mối quan hệ giữa rết chín đốt và Hoán Dương Tinh Thảo chứ, đều là kiến thức năm trong sách, có gì đâu mà khó?
Nhưng khó khăn thật sự của vấn đề chính là rết chín đuôi căn bản sống ở dưới mặt đất, đều hoạt động trong âm thầm, làm gì có ai có thể biết được khu vực nó tồn tại là ở đâu?
Mà bắt đầu từ con rắn sáu vuốt kia đến cả tinh thú còn không phải nhưng lại trở nên nhân tố quyết định cho lần lợi thuận này.
Trong số kiến thức như đại dương rộng lớn này thì một mình chọn ra một mối liên quan dường như là dễ như trở bàn tay, không có gì đáng nhắc đến.
Nhưng nếu thật sự muốn kết hợp lý thuyết liên hệ với thực tế vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu để có thể nhanh chóng đạt được kết luận, vậy đó là một kết quả cần phải thông suốt vô số kiến thức mới có thể có được.
Đấy là một khả năng phi thường mà những người bình thường không dám nghĩ đến!
Dễ dàng?!
Ngoài Lý Thành Long ra thì năm người còn lại đều đang âm thầm cảm thán, những lời này nếu như để cho các tu giả Võ Sư khác nghe thấy, cho dù không đánh chết hắn thì cũng sẽ giam cầm hắn, để cho hắn phục vụ bọn họ, phục vụ cả đời, phục vụ cho đến chết!
Tất cả mọi người lại di chuyển để chặt cây làm hộp gỗ, trong lòng tràn đầy vui sướng, không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Tả Tiểu Đa dừng động tác lại, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, hắn thận trọng đứng dậy kiểm tra không khí xung quanh, không khỏi cau mày.
Hắn lại nhìn lên mặt của Lý Thành Long cùng những người khác, chân mày càng nhíu chặt hơn.
'Trên mặt của những người kia đều mang vận xui, đang nhanh chóng tập hợp lại với nhau.
“Đây là vận đen qua cơn may đến, khí vận đảo ngược, sắp xui xẻo sao?”
Tả Tiểu Đa ra lệnh: “Trước tiên mọi người đừng nhúc nhích, quay lại, hình thành Tam Giác trận, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.”
Lý Thành Long cùng mọi người nghe thấy vậy đều vô cùng bối rối nhưng không có ai chất vấn, tất cả đều lập tức lui về phòng bị bên cạnh Tả Tiểu Đa, Vạn Lý Tú chau mày nói: “Lão đại, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Vừa rồi ta cảm thấy tâm trạng hỗn loạn một lúc, còn đến một cách rất khó hiểu, nhưng cảm giác lại rất chân thật.”
Tả Tiểu Đa cười khà khà: “Trực giác của con gái quả nhiên mẫn cảm hơn đám con trai cẩu thả chúng ta, Long Vũ Sinh, trực giác của vợ ngươi đã nhạy bén như vậy rồi, sau này nếu ngươi muốn léng phéng ở bên ngoài, sợ rằng sẽ không dễ dàng đâu.”
Long Vũ Sinh đỏ mặt tía tai mắng: “Ngươi mới léng phéng ở bên ngoài ấy!”
Nhìn thấy Tả Tiểu Đa cười nói tự nhiên nên trong lòng của mọi người cũng bình tĩnh phần nào, thấy Tả lão đại vẫn còn tâm trạng để đùa vui thì cho dù thật sự có phiền phức cũng sẽ không nghiêm trọng lắm đâu nhỉ?
VùiI
Một nhát đao không biết từ đâu xuất hiện rơi trong không khí, trên thân đao có buộc lụa đỏ.
Nói chung thì đối thủ cũng không dùng sức lắm, thân đao cắm trên mặt đất cũng chỉ có một nửa, còn lại một nữa đang nhẹ nhàng lung lay, khi thân đao lung lay thì mảnh lụa đỏ trên cán đao cũng đang lung lay theo, vô cùng nổi bật.
“Ha ha ha ha...”
Cùng với tiếng cười lớn, ba người, ba thanh niên từ trong bụi cỏ rậm rạp chui ra với vẻ mặt đầy ẩn ý.
“Rất tốt, hiếm khi các ngươi lại phát hiện được nhiều thứ mà người khác không thể phát hiện được như vậy, quả là nhân tài mà. Thật sự là nhân tài, khâm phục khâm phục”
'Tên thanh niên ở giữa đang ở trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy lại mặc một bộ đồ trắng, không nhuốm bụi trần, trong tay còn phe phẩy cây quạt, thái độ tự nhiên mở miệng nói: “Khá lắm khá lắm, đáng được khen ngợi.”
Tả Tiểu Đa nheo nheo mắt: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, các ngươi làm phiền chúng ta làm việc là có ý gì, khẩn trương nói rõ! Ông đây không có nhiều thời gian như vậy để nghe các ngươi lải nhải đâu!”
“Ái chà, thật sự là nhìn không ra nha, tên tiểu tử như ngươi cũng thật cuồng ngạo đấy!"
Thanh niên nhanh chóng gấp quạt xếp lại, cười nhạt nói: “Ba người chúng ta mệnh danh là Phượng thành Tam Thiếu, cũng có chút danh tiếng, tin là các ngươi đã từng nghe qual”
“Phượng thành Tam Thiếu?”