Năm người cùng nhau: “... Trên đầu đầy những vạch đen. “Quyết định vậy đi!”
“Nếu như một hai mười đi ra, đạt được đồ vật thì tự mình phân chia. Nếu như một mình đi ra, đạt được đồ vật thì tất cả đều thuộc về bản thân, không cần phải giao cho đội.”
“Các ngươi không cần nói nữa, chuyện này cứ như vậy đi. Mau, gật đầu đồng ý cho tal”
Lý Thành Long và Dư Mạc Ngôn cùng mọi người nhìn nhau một cái, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.
“Những thứ hôm nay chúng ta thu hoạch được cứ phân chia theo cách này đi, có thể sẽ không công bằng cho Lý Thành Long, nhưng... Đây là đội, nguyên tắc cơ bản của đội là như vậy, Có thể các đội khác sẽ có quy tắc khác, nhưng ở chỗ của ta thì sẽ như thế này.”
“Sau này, có thể ở một số phương diện khác, các thành viên khác sẽ đóng góp nhiều hơn, nhưng tất cả các lợi nhuận vẫn sẽ phân chia như cũ, sẽ không có ngoại lệ.”
Tả Tiểu Đa bình tĩnh nói: “Chỉ cần sáu người chúng †a cùng nhau làm nhiện vụ, thì đã là một loại hình thức. ăn cơm chung nồi rồi! Về điểm này ta quyết định như vậy, ai tán thành, ai phải đối?”
“Ta tán thành!”
Tất cả mọi người đồng thời giơ tay tán thành, không có ý kiến phản đối.
“Được, nói về phân chia lợi ích thì chỉ nói một lần này.” Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Ta không mong muốn sẽ phải nhấn mạnh điểm này nhiều lần, đây chỉ là một lần rèn luyện, còn tương lai có thể mọi người sẽ phải cùng nhau lên chiến trường, đến lúc đó, không phải chỉ có cùng một lợi ích mà còn có cùng sống cùng chết!”
Lý Trường Minh cười hì hì: “Ta hoàn toàn tán thành quyết định của lão đại.”
Lúc này Lý Thành Long cũng tràn đầy niềm vui, còn có một loại thỏa mãn không thể nói rõ: “Dáng vẻ như này chính là tốt nhất.”
Lần đầu tiên dùng học thức của bản thân tạo ra lợi ích cho đội, cảm giác thành công của Lý Thành Long hiện đang bùng nổ, gương mặt tròn trịa nhưng không hề béo cười tươi như một đóa hoa.
Vạn Lý Tú lo lắng nói: “Ta lo làm như vậy thì sau này sẽ có người đi theo nhưng không chịu làm việc.”
“Ôi, không sao đâu. Chúng ta có thể dẫn dắt được!
Chúng ta có Phù Phù mài”
Tả Tiểu Đa xua tay, khí thế rất mạnh mẽ nói: “Tú Nhi, chuyện này ngươi không cần phải lo lắng, sau này ngươi có em bé rồi, trong thời gian ngươi nghỉ hậu sản thì phần của ngươi một chút cũng sẽ không thiếu đâu!”
Vạn Lý Tú nổi giận, mặt đỏ bừng: “Ta... Ta có ý đó đâu? Cái gì mà... Nghỉ hậu sản... Tả Tiểu Đa ngươi muốn chết đúng không?!”
Dù sao cũng là con gái mới lớn, đề cập đến chuyện này sẽ lập tức xấu hổ không chịu nổi.
Tả Tiểu Đa đau buồn: “Long Vũ Sinh mau quản lý vợ của ngươi đi, lại dám hỏi lão đại có muốn chết không... Dũng cảm như vậy, chậc chậc chậc, ta cảm thấy có một loại lo lắng sâu sắc cho địa vị gia đình của ngươi sau này:
Long Vũ Sinh bĩu môi: “Tả Tiểu Đa, địa vị gia đình của ta đã được định rồi, ngược lại ta rất quan tâm đến địa vị gia đình của ngươi đói”
“Địa vị gia đình của ta?”
Tả Tiểu Đa ha ha ha cười lớn một trận: “Chuyện này còn cần phải nói sao? Chủ gia đình đã ổn thỏa rồi! Sau này trang đầu tiên của sổ hộ khẩu tất nhiên sẽ là ta! Chị dâu tương lai của các ngươi, Niệm... Ha ha ha ha ừm nhất định phải ở trên sổ hộ khẩu của tai”
“Lão đại thật quyền lực!”
Người người gào thét một hồi lập tức ha ha cười lớn. Nếu ngươi không phải là chủ gia đình thì thật sự là chuyện lạ...
“Các huynh đệt” Tả Tiểu Đa vung tay: “Mục tiêu hôm nay của chúng ta là bao nhiêu điểm cống hiến?!”
“Mười nghìn!” “Lân! Theo lão đại ta đánh về phía trước!” “Yeahhhhl”
Tiểu đội sáu người lại một lần nữa hóa thành một mũi tên tiến về phía trước.
“Yên tâm chưa?”
Nhìn thấy Tân Phương Dương di chuyển đi xem khác đội khác, giáo viên kia trêu đùa một câu.
“Xem ra bây giờ đã hoàn toàn yên tâm được rồi!”
Nụ cười nhã nhặn trên mặt Tân Phương Dương không thể che giấu được nữa: “Đầu tiên là bảo đảm công bằng cho từng người, thứ hai là bảo đảm sự ổn định, thứ ba là bảo đảm Tả Tiểu Đa với tư cách là trung tâm có quyền hạn tuyệt đối, có thể kiểm tra và cân bằng bất kỳ người nào trong đội! Như vậy vẫn không thể hoàn toàn yên tâm thì còn muốn yêu cầu xa vời gì nữa?!”
“Phân chia đồng đều thấu đáo đến cùng, thậm chí từ đó quyết định được quan điểm cơ bản, có thể nói là việc khó đạt được nhất.”
Một giáo viên khác nói: “Một đội trưởng luôn phải đánh đổi nhiều hơn và cũng muốn lấy nhiều hơn, nhất là làm lão đại, lấy nhiều chiếm nhiều đã là một chuyện hết sức bình thường.”
“Mà từ đầu đến cuối luôn phân chia thấu đáo đồng đều, đến cả dẫn đầu cũng phải như vậy nhưng lại không ai có ý kiến gì; Thầy Tần, ngươi không phải vẫn luôn nói Tả Tiểu Đa keo kiệt sao?”
Giáo viên đó khó hiểu nói: “Đây không phải là việc mà một tên keo kiệt có thể làm được!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!