Tả Tiểu Đa trợn mắt cứng họng: “Mẹt Đây... Đây đây... Đây đây không phải là thau của chó sao?”
“Tâm bậy!” Ngô Vũ Đình tức giận: “Đây là bát cháo của người khổng lồ dùng ăn sáng trong truyền thuyết! Ta tìm rất lâu mới tìm được đấy!”
Tả Tiểu Đa cạn lời.
Lén lút lấy điện thoại cửu cửu tinh hồn ra kiểm tra thử.
Cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Ừm, thau của chó thật sự thì chính xác sẽ nhỏ hơn cái này một chút...
'Yên tâm rồi, bưng cái thau lên đi đến trước cái nồi, lấy một cái muỗng lớn, dùng lực xúc một cái, xúc nửa nồi ít nhất 2kg 3kg cơm vào thau, cái này chỉ mới được. phân nửa cái thau, lại xúc thêm 4,5 muỗng lớn, trên mặt thau đã nhô lên một cái chóp, đặt lên bàn.
Lấy cái thau khác để trên mặt đất, trực tiếp khiêng một cái nồi khác lên ào ào ào đổ ra nửa thau canh.
Sau đó lại đặt vài đĩa dưa muối lên bàn, nghĩ nghĩ, lại đặt thêm vài vỉ bánh bao sang một bên, sau đó cầm thêm một bình sa tế, Ngay lập tức ào ào trực tiếp đổ vào trong thau cơm, trộn trộn một lúc.
Sau đó cầm muỗng cơm cỡ lớn lên, một tay bưng thau cơm, một tay cầm muỗng cơm, ngẩng đầu.
ỨC ực ực ực ực...
Một hơi nuốt xuống gần một nửa, tiếp đó cầm cái thau khác lên, vẫn ngẩng đầu.
ỨC ực ực ực ực...
Sau đó lại đổ nửa thau canh còn lại vào trong nửa t†hau cơm còn thừa, trộn đều.
Hai tay ôm thau cơm, ngẩng đầu. ỨC ực ực ực ực...
Tả Trường Lộ yếu ớt trợn trắng mắt, nhìn thùng cơm" do nhà mình nuôi ra.
Con mẹ nó đây cũng được gọi là ăn cơm hả? Uống bia cũng không phóng khoáng như vậy đâu...
Ăn cơm xong vẫn còn canh, Tả Tiểu Đa không nghỉ, lại cầm bánh bao dùng tay nặn một lúc, bánh bao vốn to xốp giờ đã bị nặn thành quả mận nhỏ, ném vào trong miệng, nhai nhai nhiều nhất là hai cái, ngửa cổ ra đã nuốt xuống, mà trong tay đã nặn thêm hai cái từ lâu, lại ném vào trong miệng.
Một đũa dưa chuột cũng được nuốt vào trong bụng; Tiếp tục ăn thêm mười cái bánh bao, cuối cùng lúc này mới thỏa mãn xoa xoa bụng.
Lẩm bẩm nói nói rồi!"
'Độ thoải mái của cái này là khỏi phải
Tiện tay vớ lấy một quả dưa leo ném thẳng vào trong miệng, răng rắc răng rắc giòn tan liên tục vang lên; Thuận tay cầm bao ám khí lên, lại cầm thêm một thanh đao siêu trọng 125kg do Tả Tiểu Niệm chuẩn bị vào tối hôm qua lên, vác trên vai.
“Ta đi đây! Hôm nay cần phải đi ta ngoài thành rèn luyện, có thể tối nay không về ăn cơm.”
Đẩy cửa bước ra ngoài, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, tiếng vang ầm ầm khi bước trên cầu thang, sinh động giống như một con gấu từ trên lầu lao xuống.
Cánh cửa đóng lại.
Ngô Vũ Đình ngơ ngác nhìn cánh cửa một lúc, cuối cùng cũng quay đầu.
Lúc này Tả Trường Lộ đang ngẩn ngơ nhìn đống lộn xộn ở trên bàn.
Ờ, nói lộn xộn là nói quá sự thật.
Tất cả chén đĩa đều sạch trơn bóng loáng, ăn đến sạch sành sanh, đến cả một tí vỏ bánh bao dính trên vỉ hấp cũng bị Tả Tiểu Đa gỡ ra ăn hết, thật sự không thể nói là chén đĩa lộn xộn được...
“Hai cái thau này... Là năm đó ta muốn nuôi một con Ngao Tây Tạng nên đã tìm mua hai cái thau này cho Ngao dùng đúng không? Khi đó ngươi sống chết không cho ta nuôi, bây giờ lại dùng hai cái thau này để...”
“Thau cho Ngao cái gì chứ? Ngươi có biết nói chuyện không vậy? Đây là thau cơm của Tiểu Đai”
Ngôn Vũ Đình trợn trắng mắt: “Cứ dùng cái bát nhỏ. để ăn bốn mươi bát cơm? Có mệt không chứ? Cái thau này tốt vậy mà!”
“Khu Khu... Được thôi.”
“Đống cơm này, nếu ăn ở bên ngoài...” Tả Trường Lộ thở dài lẩm bẩm nói: “Một trăm tệ không đủ đâu.”
“Một trăm tệ...” Ngô Vũ Đình trợn mắt: “Lúc quan trọng này ngươi lại đi tính tiền, ngươi thật không hổ danh là cha ruột của Tả Tiểu Đa mài”
“Tiền cũng rất quan trọng đấy, bây giờ Tiểu Đa đã đến bước này rồi, việc chúng ta có thể giúp đỡ hắn đã không được nhiều nữa, những thứ còn lại cũng chỉ là bảo đảm hậu cần thôi, tiền, là khởi đầu, cũng là kết thúc.”
Ngô Vũ Đình thở dài thong thả nói: “Hậu cần cũng có vấn đề của hậu cần, bây giờ đã đến giai đoạn làm nhiệm vụ, cũng có nghĩa là... Giai đoạn phải lo lắng đến rồi.”
Tả Trường Lộ nói: “Thật ra, thời điểm này của bọn hắn... Thoải mái hơn chúng ta trước đó rất nhiều, lúc đó khi chúng ta ra ngoài rèn luyện, đi hơn ba trăm người, nhưng chỉ có bảy người trở về.”
Ngô Vũ Đình tức giận nói: “Ngươi nói cái gì vậy! Thời đại khác nhau mà, tình hình cần phải đối phó có thể giống nhau sao? Nếu ngươi còn nói về mấy chuyện tỉ lệ tử vong cao với ta thì ta sẽ sống riêng với ngươi, ngươi cứ xem xem ta dám hay không!”
“Ừm, bây giờ chúng ta sẽ thảo luận đến chuyện nghiêm chỉnh một chút, liên quan đến vấn đề của rèn vũ khí.”
Tả Trường Lộ lập tức ngồi ngay ngắn: “Ngày mai Ngô Thiết Giang đến đấy.”
“Thợ rèn? Ngươi dành ra một gian phòng trong cửa hàng của ngươi không phải là được rồi sao?”
Ngô Vũ Đình xem như chuyện hiển nhiên nói: “Ông chủ của mấy cái cửa hàng bên cạnh đã muốn chuyển nhượng từ lâu rồi... Chỉ cần ngươi đưa ra giá cả thích hợp một chút là được rồi?”
“Trong tay ta làm gì còn tiền?” Tả Trường Lộ cười khổ: “Ngươi nghĩ xem tại sao vừa rồi ta lại nhắc đến tiền?”
“Tiểu vừa đưa cho ta 600 nghìn.” Ngô Vũ Đình hừ hừ hỏi: “Đủ không?”
“600 nghìn?” Tả Trường Lộ giận dữ: “Đứa bé này lại đi làm nhiệm vụ rồi hả? Nhiệm vụ gì lại được báo đáp. nhiều như vậy?”
“Lần này xem như thuận tiện tiện tay nhặt được, nàng là giúp đỡ Mục sư phụ bắt tội phạm trốn trại, tối đó đúng lúc Tiểu Đa cũng có mặt... Tiểu Đa tiện tay giữ lại hai chiếc nhẫn không gian...”