Âm nhạc tiếp tục vang lên, các nhà lãnh đạo bắt đầu ngồi vào ghế chủ tịch, Cục trưởng Tôn của Cục Võ Giáo tất nhiên là ngồi ở giữa.
Chỉ là Cục trưởng Tôn ngồi ở đây sẽ có cảm giác như ngồi trên đống lửa - Hà Viên Nguyệt cũng đã đến rồi, ở một bên mỉm cười khi quan sát.
Cục trưởng Tôn cảm thấy mình bị mắc bệnh trĩ vậy - nếu như để các bạn cùng trường khác biết chuyện này, nhà trường chủ trì hoạt động, lại có thể gạt nguyên hiệu trưởng Hà sang một bên...
Đoán không chừng bản thân ngày đó có thể bị treo lên mà hong gió.
Tuy rằng nguyên hiệu trưởng Hà kiên quyết không chịu ngồi, cũng kiên quyết muốn mình phải ngồi ở chỗ này, nhưng là bọn họ, ai lý luận với ngươi chứ?
Đặc biệt là những sát phôi vẫn đang lưu lại ở Nhật Nguyện Quan...
Cục trưởng Tôn quay qua quay lại như trĩ ở mông, toàn thân không được tự nhiên, cố tình ngồi bên cạnh Lý Trường Giang và một số phó hiệu trưởng làm như không thấy, ánh mắt thỉnh cầu của Cục trưởng Tôn hoàn toàn bị phớt lờ.
Khó khăn lắm mới có có một kẻ chết thay ngồi ở đó, quỷ mới tin là chúng ta sẵn sàng đổi chỗ ngồi với ngươi.
Hơn nữa, ngươi lớn hay nhỏ cũng là một vị lãnh đạo, ai kêu ngươi làm Cục trưởng của Cục Võ Giáo, ngươi không ngồi vào chỗ này thì ai ngôi cơ chứ?!
Nếu đổi thành Lý Trường Giang thì, hehe... ta vẫn chưa muốn chết.
Chết bạn chứ không thể chết mình.
Vẻ mặt Lý Trường Giang đạo mạo trang nghiêm, nhưng trong lòng sớm đã vô cùng vui mừng, Tôn Hầu tử đặc biệt như vậy, để ngươi mỗi ngày hoạch họe với lão †ử, ngươi cứ việc nhận đi!
Hôm nay lão tử sẽ coi ngươi như một trò đùa, nhìn trò đùa của ngươi, có chuyện gì vậy?!
Lý Trường Giang phát biểu một vài câu mở đầu, sau đó đến lượt Tổng cục Tôn phát biểu, cũng là bài phát ngôn của nhà lãnh đạo.
Cục trưởng Tôn thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy chiếc micro từ tay Lý Trường Giang một cách nhanh nhẹn, thẳng thắn bước ra khỏi chỗ ngồi, chỉ đứng đó, phát biểu một cách tràn đầy tình cảm mãnh liệt.
Đặc biệt là nhấn mạnh việc cảm ơn sự vun đắp những năm qua của vị nguyên hiệu trưởng Hà, sự biết ơn vô cùng, chỉ riêng nội dung này đã kéo dài không dưới 15 phút, nói xong thì vành mắt đỏ hoe, mắt cứ nhìn vào cái máy ghi hình của Cục Võ Giáo.
Cận cảnh!
Nổi bật!
Tập trung quay ánh mắt của ta, quay những giọt nước mắt sắp rơi của ta, quay sự bộc lộ cảm xúc thật của ta.
Nếu không những kẻ đó chắc chắn sẽ giết ta...
Tên quay phim kia, hôm nay ngươi nhất định phải biết đầu đấy...
Người quay phim của Cục Võ Giáo hiểu ra tâm ý, lùi lại vài bước, hạ thấp người, lấy băng rôn bao phủ toàn bộ khán đài, chỉ nghe thấy giọng nói kinh thiên động địa của Cục trưởng Tôn, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt hắn.
Nhìn từ xa thì chỉ có thể nhìn thấy dáng người sừng sững như trụ cột vững vàng của Cục trưởng Tôn, đứng trên sân khấu lúc này lại càng thêm vẻ uy nghiêm, dũng mãnh, một loại uy nghiêm quân lâm thiên hạ.
Đôi mắt của Cục trưởng Tôn chuyển sang màu đen trong khi suy nghĩ thay đổi thật nhanh.
Xong rồi...
Tên kia, ngươi như này không phải là đang giúp ta, ngươi làm thế là đưa ta đến Quỷ Môn Quan rồi!
Đợi lát nữa sẽ tìm xem video của trường sau.
Tên tiểu tử này, chờ khi trở về ta sẽ xé xác ngươi ra!
Bọn họ nói rằng đã tìm được một tên thông minh nhất để đi cùng ta, thông minh mà như vậy à...
Đây rõ ràng là muốn giết chết lão tử mà!
Á à, có khi nào tên tiểu tử này là người của Vu Minh, ở đây để phá hoại sự đoàn kết nội bộ của chúng ta không?!
Cục trưởng Tôn vốn là nóng nảy, nhưng sau khi nói ra, thực sự cảm thấy cảm giác của hơi thở mong manh, thậm chí sắc mặt cũng có chút xám xịt, miễn cưỡng nói vài câu, sau đó liền bẹp chẹp kết thúc.
Nét mặt Hồ Nhược Vân rạng rỡ ở bên cạnh Hà Viên Nguyệt, che miệng cười nói: “Cô Hà, ta biết rất rõ Tôn Hầu Tử đang sợ điều gì.”
Hà Viên Nguyệt cũng mỉm cười nói: “Bản tính Hầu tử của đứa nhỏ này không hề thay đổi, vốn dĩ cũng là chuyện hết sức bình thường, hắn nghĩ nhiều rồi, ngược lại còn có chuyện đấy. Nếu hắn cứ ngồi yên ổn thì không sao, cũng sẽ không ai nghĩ bậy cả, nhưng hắn vừa vặn vẹo mông vừa biến sắc mặt vừa nhìn láo liên, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy hắn đang sợ, làm sao có thể không biết thời thế mà động đến hắn chứ? Dưới tiền đề như vậy, không làm thì không làm, làm rồi thì không thể dừng!”
“Xem ra tên này sẽ bị đánh rồi, nhất định là không thể chạy thoát.” Hồ Nhược Vân cười nói.
“À, Nhược Vân, tình huống của ngươi hiện tại như thế nào, tu vi cụ thể là cái gì?” Hà Viên Nguyêt hỏi.
“Thưa cô, bây giờ đã đi trên con đường chông gai, đã đến Tam Áp.”
Hồ Nhược Vân nói: “Vốn dĩ dược lực của Khoả Đan Vân Linh Đan và Tinh Linh Thảo còn dư rất nhiều, đủ để trực tiếp đột phá Thai Tức, nhưng con đường chông gai này vẫn phải bước từng bước mới được, nỗ lực vượt qua, khó tránh khỏi những thiếu sót cơ bản.”
Hà Viên Nguyệt gật đầu nói: “Đây mới là lựa chọn đúng đắn nhất. Nhược Vân, cho dù có khó khăn đến đâu, cũng phải tích lũy đến hơn Lục Áp, sau đó dùng nghị lực của mình mà lao qua con đường chông gai, như vậy con đường phía trước mới có thể đi xa hơn được.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!