Cục trưởng Tưởng ôm lấy điện thoại, gần như hét lên, da đầu sáng chói, mồ hôi nhễ nhại, vài sợi tóc còn sót lại hai bên bị chính hắn nắm lấy bứt xuống.
“Ta cầu xin, ngay lập tức! Ngay bây giờ! Ngay bây giờ! Nhanh lên!”
Vốn dĩ sự kiện trọng đại này của Nhị Trương, vốn dự kiến là nguyên hiệu trưởng Hà, Cục trưởng Tưởng, Cục trưởng Tôn và Tổng Đốc Vạn đều đến, nhưng bây giờ, 'Thành Phượng Hoàng đã trở thành một mớ hỗn độn.
Cục trưởng Tưởng, Tổng đốc Vạn, mỗi người đều đã kiệt sức đến cực điểm, thật sự không thể dành thời gian để tham gia đại hội khen thưởng lần này.
Người duy nhất đến là Cục trưởng Tôn của Cục Võ Giáo.
Nhưng ngay cả khi hắn đến, khuôn mặt của Cục trưởng Tôn vẫn rất khó coi, sau khi đến nơi thì lập tức đến văn phòng của Hà Viên Nguyệt để báo cáo tình hình hiện tại.
“Cuối cùng... phải vạch trần thôi...” Hà Viên Nguyệt nghe xong lời của Cục trưởng Tôn thì run sợ hồi lâu, một lúc sau mới thở hắt ra một hơi, ánh mắt phức tạp khác. thường.
“Hóa ra là bên trên không phải không tin những lời ta nói. Mà là... không hề để tâm đến...”
Bà cụ nở một nụ cười gượng gạo.
“Cô giáo ơi, ngươi xem chuyện này...” Cục trưởng Tôn nói một cách thận trọng.là Viên Nguyệt ngẩn người hồi lâu, sau : “Hi vọng là vẫn còn kịp!”
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình dắt Tả Tiểu Niệt bước vào khuôn viên trường, lập tức đã rất ngạc nhiên!
Tả Trường Lộ mặc một bộ vest phẳng phiu, đôi giày da sáng màu, toàn thân đề là hàng hiệu, cùng với dáng người rắn rõi, thật giống ngọc thụ lâm phong, còn Ngô Vũ Đình, vợ hắn, người được hắn nắm tay phía bên trái, thậm chí còn bắt mắt hơn.
Ngô Vũ Đình hôm nay cố tình trang điểm, thậm chí còn đẹp hơn bội phần, như một tiên nữ hạ phàm vậy.
Cặp vợ chồng sánh bước bên nhau chẳng khác gì một cặp thần tiên quyến lữ, nhìn phải ngưỡng mộ đến nổi chảy nước miếng.
Và Tả Tiểu Niệm, người đang theo sát phía bên tay phải của cặp đôi đó, ngược lại lại cực kỳ kín đáo.
Không dám tùy tiện bày ra thân phận của Linh Niệm
Thiên Nữ, Tả Tiểu Niệm bây giờ là một thiếu nữ bình thường ăn mặc xinh đẹp, toàn thân đều mặc hàng hiệu đàng hoàng, nhưng từ ngoại hình thì không thể thu hút ánh nhìn của người khác bằng cặp đôi của Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình!
Dù phải khiến bản thân trở nên xấu xí thì mới có thể đến được, nhưng Tả Tiểu Niệm đã rất mãn nguyện rồi.
Bởi vì Mục Yêu Yên vỗn dĩ không cho phép nàng đến, nhưng sau khi nàng trải qua một phen nỗ lực cầu xin van nài, thì mới có được sự cho phép trang điểm để đến, theo ý định ban đầu của Mục Yên Yên, thì yêu cầu rằng phải hóa trang thành một người xấu xí.
Nhưng Tả Tiểu Niệm liều mình không làm theo.
“Cha ta đẹp trai như vậy, mẹ ta xinh đẹp như vậy, sinh ra đứa con gái sao có thể quá xấu xí được chứ, quá xấu xí sẽ thu hút sự chú ý của người khác, lộ ra sơ hở..."
Tả Tiểu Niệm đã cố gắng hết sức, Mộc Yên Yên cũng cho rằng nếu bộ dáng của nàng quá cực đoan, quả thực sẽ gây phản tác dụng, nên cũng miễn cưỡng đồng ý.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình bước vào, những nhân vật như vậy, dáng vẻ như vậy, khí chất như vậy, cách ăn nói như vậy, nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của mọi người.
Nhiều phụ huynh vội vàng đến bắt chuyện.
Sau khi biết Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình là cha mẹ của bạn học Tả Tiểu Đa được khen ngợi lần này, những người này càng thêm ghen tị, ghen tị đến mức xanh hết cả mắt lên.
Đây là lý lẽ gì đây chứt
Hai vợ chồng quá ưu tú, sinh được một cậu con trai cũng ưu tú như vậy...
Tức chết ta mất, ta tức chết mất.
Nhiều ánh mắt hăn học của phụ huynh đổ dồn vào mặt, mông của mấy đứa con mình...
Nhìn người ta, rồi nhìn lại ngươi!
Chúng ta không bằng cha mẹ của người ta thì không nói rồi,
Ngươi lại còn không bằng con trai của người ta!
Không được rồi... Khi trở về nhất định phải dạy dỗ mới được!
Một đứa nhỏ béo đã khóc, giữa tiếng ồn ào, cậu bé béo kia uất ức nói không thành lời: “Nhìn cha mẹ người †a đi, nhìn lại các người đi, còn có thể trách con sao? Đây vốn dĩ là vấn đề cho gen thôi!”
“Con nhìn bọn họ, con biết lớn lên tìm vợ nhất định sẽ có vấn đề. Mẹ nhìn cha mẹ của Tả Tiểu Đa đi, nhìn kỹ vào, một cặp vợ chồng như thế này có thể sinh được một cậu con trai không ưu tú hay không cơ chứ, đây là sự chênh lệch, đây là thắng lợi của gen di truyền! Làm sao có thể trách con chứ! Mẹ sao lại đánh con, rốt cuộc. là không hợp lý..."
Chung quanh, các bậc cha mẹ nghe thấy những lời này đều bày ra vẻ phức tạp.
Những đứa trẻ nghe thấy điều này đã từng người một giơ ngón tay cái lên.
Anh bạn, có khí phách!
Ngươi đã nói ra những điều ta muốn nói gì nhưng không dám nói... Thật là một nam tử hán, yên tâm đi, nếu hôm nay ngươi có bị đánh chết, ngày mai bọn ta sẽ đi thăm mộ ngươi...
Trong không khí hối hả và nhộn nhịp...
Loa của trường cuối cùng cũng vang lên, thứ này ngày hôm nay đã được sắp xếp ở mặt đất nơi sân thể. dục lớn, trên sân khấu... mọi thứ đã được đặt sẵn.
Với tiếng nhạc mạnh mẽ kinh thiên vang lên, ai nghe thấy đều tràn đầu nhiệt huyết, hận là không thể đi lên trước đài, ôm hết đống vinh quang ấy vào người.
'Tất cả các bậc cha mẹ đều tiến về phía trước, vẻ mặt bày ra những biểu hiện phức tạp.
Từng hàng ghế đã được sắp xếp theo hàng ghế ngồi của học sinh trong lớp đều được sắp xếp ngăn nắp, không hề lộn xộn.