“Ăn cơm thôi!"
Tạ Trường Lộ là người trước tiên cầm đũa lên. “Thơm thật”
Vẻ mặt của Tạ Tiểu Niêm trông có vẻ thèm ăn.
Ngô Vũ Đình giúp mỗi người xới cơm giống như mọi khi.
Dáng vẻ ủ rũ của Tạ Tiểu Đa đã bày trên bàn ăn rất lâu rồi mà vẫn không có người quan tâm đến.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã thở dài hơn mười hai lần rồi, nhưng ba người ba, mẹ và chị gái vẫn ngẩn người cũng không có nói năng một câu nào, thậm chí đến cả cái liếc mắt cũng lười mà liếc qua đây, tựa như người nào đó hoàn toàn trong suốt!
Nhìn cả nhà ăn uống khoan khoái, cuối cùng Tạ Tiểu Đa cũng thật sự buồn bực rồi.
Đặt đũ xuống bàn, giận dỗi nói “Không ăn nữa.” “Vậy là ăn no rồi sao?” Ngô Vũ Đình xem ra rất ngạc nhiên nói “Nếu ăn no rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi,
uhmm, đi tu luyện cũng được.”
Đầu của Tạ Trường Lộ cũng không ngẩng lên nói “Đừng ở đây mà làm chậm trễ thời gian, đã không ăn nữa còn ngồi đây làm cái gì?”
Tạ Tiểu Niệm “Thật là ngon, mẹ, tay nghề nấu nướng của ngươi lại tiến bộ rồi, món này càng ngon hơn nữa, thật là giỏi, món tôm khô này cũng thật là ngon.”
Tạ Tiểu Đa hoàn toàn bộc phát, dùng sức vỗ vào đùi của mình một chút, nắm lấy tóc, cực kỳ tủi thân mà hỏi “Các ngươi... lẽ nào các ngươi cứ không phát hiện, hôm nay ta rất bất thường sao?”
“Bất thường? Có sao?”
Tạ Trường Lộ kinh ngạc, quay đầu nhìn Ngô Vũ Đình, vẻ mặt Ngô Vũ Đình cũng ngỡ ngàng, lại nhìn qua Tiểu Niệm, vẻ mặt Tạ Tiểu Niệm cũng ngu ngơ.
“Ở đâu bất thường? Chỗ nào?”
Lần này Tạ Tiểu Đa thực sự tủi thân còn thêm bưồn bực “Ta thởi dài nhiều lần như vậy...”
“Vậy là bất thường sao?” Ngô Vũ Đình ráng nhịn cười với vẻ mặt hoài nghỉ. “Bình thường mà, ngày nào mà ngươi không than thở.” Tạ Tiểu Niệm hơi hơi nhún vai để trêu chọc hắn, lại đã sắp không nhịn được nữa rồi.
“Chỉ là thởi dài thì có gì đáng để nói chứ?” Tạ Trường Lộ khó hiểu nói, “Không ăn thì đi chỗ khác, ngồi ở đây làm gì? Tạo dáng à?”
“Aaaa.."
Tạ Tiểu Đa buồn bực, tủi thân đến mức đòi sống đòi chết, đập đũa khóc nói “Từng người các người không ai quan tâm đến ta hết! Ta rõ ràng là tâm sự chồng chất, có đại sự giữ ở trong lòng, còn có tâm trạng bưồn bã đều bày ở trên mặt, các ngươi cũng không ai thèm hỏi một chút.”
Tạ Tiểu Niệm “Ngươi có thể có đại sự gì được chứ...”
Tạ Trường Lộ cầm ly rượu lên nhấp một ngụm rượu “Rượu này ngon thật.”
Chung quy Ngô Vũ Đình vẫn có một chút không nỡ lòng, nói “Ngươi nói bọn ta không hỏi, vậy ta hỏi ngươi một chút, dọc đường ngươi uốn éo theo khúc ương ca, vui vẻ hí ha hí hửng, đợi khi về đến nhà lại cố ý làm ra cái mặt giống như có người nợ ngươi tám triệu vậy, đây lại là chuyện gì hả!?”
“II” Mắt của Tạ Tiểu Đa mở to, thậm chí còn quên ộ tủi thân “Có chuyện như vậy sao?” giả
“ Vẻ mặt Tạ Tiểu Niêm ghét bỏ nói “Chính mình giả bộ giỏi biết bao nhiêu giống biết bao nhiêu, diễn kịch quá nhiều, nên bị đứt dây thân kinh xấu hổ rồi hả.”
Tạ Trường Lộ quay đầu nhổ ra một cái xương đùi gà, cũng không thèm nhướng mịi, tiếp tục uống rượu mà cũng không quan tâm.
Tạ Tiểu Đa ngẩn người hồi lâu rồi mới cười toe toét “Tiên sinh, phu nhân và tiểu thư, các vị thân thương, ta có tin vui muốn tuyên bối”
Cả nhà chỉnh tề lại rồi ngẩng đầu lên.
Tạ Tiểu Đa vừa định nói, lại phát hiện cảm xúc mà mình rõ ràng đã ấp ủ cả một buổi chiều, bây giờ một chút cũng không vận động được, trước đó bị đả kích liên tục, tất cả những cảm giác đắc ý phấn khích đã không còn sót lại một chút nào, không sót lại một giọt!
Nhất thời buồn bực nhiều hơn!
Ta định giả vờ trêu mọi người tí mà lại không thành công, cuối cùng cảm xúc của ta cũng yên lặng bốc hơi hết luôn.
Một bụng tin vui đã được Tạ Tiểu Đa nhét ở trong bụng, giương mắt nhìn được một lúc, có ý muốn dùng điện thoại tìm truyện cười xem để khơi dậy cảm xúc một chút, lại phát hiện điện thoại đã bị Lý Trường Giang tịch thu rồi...
Chán thật...
“Nói đi, còn làm ra vẻ cái gì nữa.”
Cả nhà cùng nhau thúc giục.
Tạ Tiểu Đa nản lòng sắp chết, lúc này hắn thật sự không làm ra vẻ nổi nữa, hồi lâu mới ỉu xìu nói “Như vậy, ta sắp vào Nhị Mạc của Tam Mạc Ngũ Bình, sau khi vào. Nhị Mạc sẽ chính thức gia nhập vào lớp Võ Sư, bởi vì tổng cộng lại ta chỉ đi học được có mấy ngày ở lớp Võ Sĩ, nên đều được trả lại học phí và Tỉnh Hồn ngọc.”
“Ngoài ra, bởi vì ta là thiên tài vượt cấp, trường học đã quyết định miễn học phí của lớp Võ Sư cho ta luôn, không những thế, trường học còn khen thưởng ngoài định mức cho ta học bổng mười nghìn tinh nguyên.”
Nói đến đây, Tạ Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đều đã trợn tròn mắt, ỉu xìu mặt ủ mày cau.
“Còn có, vào thứ hai, chính là ngày mốt, trường học sẽ tổ chức đại hội tuyên dương, để ta, còn có Long Vũ Sinh và một vài người nữa được chọn làm đại diện sinh viên, lên sân khấu phát biểu, các vị phụ huynh đều đi dự lễ... vì ta là phần quan trọng nhất, cho nên các ngươi cũng phải đi, tốt nhất là tất cả đều đi...”
Thần tốc nói một mạch cho xong, nói một cách yếu ớt.
“Hahahahahaha..."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!