"Tô Vận, kẻ điên này."
Cố Tô An bị trói cột vào ghế, miếng cao su bịt miệng vừa được gỡ xuống liền không kịp chờ đợi mắng Tô Vận một câu.
"Phải, không sai.
Ta điên rồi." Tô Vận cười có chút quỷ dị, Cố Tô An nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Tô Vận giơ lên cây dao trong tay: "Ngươi từng nói sẽ vĩnh viễn không bỏ lại ta, kết quả ngươi thất hứa.
Kẻ lường gạt."
Cố Tô An sửng sốt, nàng không nhớ mình có nói lời như vậy với Tô Vận bao giờ.
Một giây sau nhìn thấy Tô Vận đáy mắt đau buồn, nàng mới hiểu được, Tô Vận có lẽ lại nghĩ tới người kia.
Cố Tô An hoài nghi Tô Vận hiện tại đã mất đi lý trí, bởi vì Tô Vận đã không phân rõ, sự khác biệt giữa nàng và một người khác.
"Ngươi nói xem, nàng tại sao phải rời khỏi ta?" Tô Vận thấp giọng nỉ non, một lát sau ánh mắt lại dần dần khôi phục.
Nàng vừa chơi dao nhỏ trong tay, vừa lạnh lẽo chế giễu nói với Cố Tô An: "Ngươi nói xem, ta ti tiện hay là ngươi ti tiện? Biết rất rõ rằng các ngươi không phải cùng một người, nhưng vẫn xem ngươi như nàng nuôi ở bên người.
Ta đều đã quyết định cho ngươi rời khỏi, để các ngươi bình an sinh hoạt rồi.
Ngươi nói xem, nếu tên kia không phải họ Diệp thì tốt biết bao."
Cố Tô An không biết Tô Vận đang nói gì, nhưng nhắc tới họ Diệp, phản ứng đầu tiên của Cố Tô An chính là Diệp Thời Tầm.
Lúc này trong đầu Cố Tô An nháy mắt sợ hãi gấp đôi, nàng không sợ hủy dung không sợ bị người điên này bắt cóc, càng không sợ dao trong tay người điên này, nhưng nàng sợ Diệp Thời Tầm sẽ bị thương tổn, sợ hơn nữa là bởi vì nàng mà bị thương tổn.
"Ngoan, thả lỏng ung dung."
Lời an ủi không chút ý nghĩa nào của Tô Vận cũng không thể để Cố Tô An buông lỏng, ngược lại càng làm nàng sợ hãi hơn.
Tô Vận thả hai chiếc điện thoại di động ở bên cạnh, một là điện thoại Tô Vận mới đổi, một cái khác là điện thoại của Cố Tô An.
"Có muốn trước khi chết nghe một chút âm thanh của người yêu?"
Tô Vận vừa hỏi vừa cầm miếng cao su bịt miệng Cố Tô An lại, kế hoạch của nàng đã có thể bắt đầu thực hiện.
Tô Vận thuận tay cầm lên điện thoại mới, bấm số máy của Diệp Thời Tầm.
Rất nhanh điện thoại được nhận, từ trong điện thoại truyền tới thanh âm hơi có vẻ nôn nóng của Diệp Thời Tầm.
Tô Vận không mở miệng nói chuyện, mà Cố Tô An bên cạnh muốn nói cũng không mở miệng được.
Diệp Thời Tầm lại hỏi thăm nhiều lần, sau một hồi không có ai trả lời, Diệp Thời Tầm cúp điện thoại.
Sau khi điện thoại bị cắt đứt, Tô Vận đổi số di động khác bấm lần nữa, sau mấy lần như vậy, rốt cuộc nhận được thông báo điện thoại của Diệp Thời Tầm đã tắt máy.
"Vui không?" Tô Vận đem toàn bộ sim điện thoại trong tay ném qua một bên, lại chậm chạp cầm điện thoại di động của Cố Tô An lên, từ trong danh bạ lục tìm được A Tầm, Tô Vận không chút do dự gọi điện thoại, truyền tới vẫn là giọng nữ lạnh băng không chút nhiệt độ báo cho biết đối phương đã tắt máy.
Tô Vận cười rất vui vẻ, nàng dùng giọng điệu Cố Tô An soạn một tin nhắn gửi qua.
Nội dung tin nhắn: A Tầm, cứu ta.
Cố Tô An toàn bộ quá trình không tiếng động nhìn Tô Vận hoàn thành hết thảy những thứ này, thời điểm Tô Vận buông xuống điện thoại di động, Cố Tô An tựa hồ có chút hiểu ra nàng rốt cuộc muốn làm gì.
"Ngươi nên lên đường rồi." Tô Vận cầm lên con dao nhỏ kia, không chút do dự thọc nó vào trái tim Cố Tô An.
Nhìn thấy ánh mắt Cố Tô An trừng to bởi vì sợ hãi cùng tuyệt vọng, Tô Vận cảm thấy đáy lòng trống trải, nhưng mà tựa hồ cũng không hối hận a.
Người phản bội ta, đều đáng chết.
Ta từng nghĩ sẽ thả ngươi, nhưng mà vận mệnh khiến cho ngươi và ta đều trốn không khỏi.
Các ngươi, bồi ta cùng nhau xuống địa ngục đi.
Tô Vận giơ tay lên, vuốt hai mắt Cố Tô An đóng lại.
Dao nhỏ trong tay bị nàng ném sang bên cạnh, Tô Vận giơ tay lên liếm máu tươi dính trên tay, trên mặt trượt xuống mấy giọt lệ.
Bình tĩnh nhìn một hồi, Cố Tô An cơ hồ đã không còn sinh khí, Tô Vận xoay người chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, nàng ra lệnh cho người nổi lửa đốt nơi này.
Trong ánh lửa chói mắt, điện thoại di động bên cạnh Cố Tô An reo lên, nếu như Cố Tô An còn sống, nàng có thể thấy, người yêu của nàng đang gọi điện thoại cho nàng.
Tô Vận ngồi lên xe rời đi.
Một tháng sau...
Đường Hiểu Chi mang tài liệu đến tìm Diệp Thời Tầm.
"Hung thủ tìm được rồi."
"Ai?"
"Đối thủ kinh doanh của ngươi, kim chủ trước kia của Cố Tô An, Tô Vận."
Diệp Thời Tầm lộ vẻ rất bình tĩnh, như thể chuyện gì cũng chưa hề phát sinh.
Đường Hiểu Chi có chút bận tâm, bất quá còn chưa mở miệng nói chuyện, Diệp Thời Tầm liền rơi lệ.
Diệp Thời Tầm siết thật chặt di động trong tay, mở ra một cái tin nhắn, phía trên chỉ có bốn chữ, mà mỗi một chữ lại giống như lời nguyền rủa, quấn quanh Diệp Thời Tầm, không lúc nào không thúc giục nàng sa đọa tiêu vong.
Đường Hiểu Chi cảm thấy khả năng người gửi tin nhắn là Cố Tô An rất nhỏ, dẫu sao nếu có thời gian gửi một tin nhắn như vậy, hẳn có thể kèm theo địa chỉ, hoặc là người muốn hại nàng.
Kỳ thực Diệp Thời Tầm cũng có thể đoán được tin nhắn này không phải do Cố Tô An gửi, nhưng nàng vẫn không thể tha thứ bản thân.
"Tại sao Tô Vận lại làm như vậy?" Diệp Thời Tầm không nghĩ ra, thương nghiệp phân tranh sao? Hay là bởi vì Cố Tô An rời khỏi nàng?
Đường Hiểu Chi cũng nghĩ không thông, thương nghiệp phân tranh hoàn toàn có thể trực tiếp đối phó Diệp Thời Tầm, tại sao phải làm hại Cố Tô An? Nếu như là bởi vì Cố Tô An rời khỏi, vì yêu sinh hận, vậy thì càng không cách nào giải thích.
Tô Vận không cần phải làm như vậy, bởi vì Tô Vận không thiếu nữ nhân, hơn nữa đủ loại dấu hiệu trong dĩ vãng chứng tỏ, Tô Vận đã hoàn toàn buông tay Cố Tô An.
"Buổi chiều Tiêu Luyến xuất viện.
Ta đi đón nàng." Đường Hiểu Chi nói đơn giản một chút, liền rời đi.
Lưu lại Diệp Thời Tầm nắm chặt tài liệu Tô Vận, khua tay hất cả bàn làm việc.
"A!!!"
Diệp Thời Tầm cảm thấy trái tim thật là đau, nàng nghĩ nếu như trước nay chưa bao giờ gặp Cố Tô An thì tốt biết bao.
Nàng tình nguyện mình vẫn chỉ là cái xác biết đi đứng đầu đường kéo đàn violon, cũng không muốn chịu đựng nỗi đau hiện tại.
Đường Hiểu Chi lái xe đến đón Tiêu Luyến xuất viện, cách đây không lâu Tiêu Luyến phát bệnh, dùng một con dao chặt đứt ngón út của mình, may mà kịp thời phát hiện đưa đi bệnh viện, ngón tay lại lần nữa phẫu thuật nối lại, nhưng mà đại khái cũng đã phế.
Tiêu Luyến vừa thay đi đồng phục bệnh nhân, lúc này nàng đang mặc một bộ váy trắng, cả người nhìn gầy yếu cực kỳ, như thể chỉ cần một trận gió nổi lên, nàng có thể theo gió mà đi.
Tiêu Luyến tay trái ôm tiên nhân cầu, một tay khác xách một cái túi, đây là hành lý từ khi nằm viện tới nay.
Thời điểm nhìn thấy Đường Hiểu Chi, Tiêu Luyến hướng Đường Hiểu Chi cười một tiếng.
Tiêu Luyến cảm thấy bản thân cười rất không tệ, mà Đường Hiểu Chi lại cảm thấy, nụ cười kia giống như một bức họa không có linh hồn, một tia u ám đọng dưới đáy mắt Tiêu Luyến.
Ánh mắt nàng trống rỗng cực kỳ, như thể ngay một giây sau liền sẽ ném xuống toàn bộ thế giới, một mình rời đi vậy.
"Nhìn xem Tiểu 97 của ta đi, có phải so với mấy cái trước tốt hơn rất nhiều?" Tiêu Luyến vui vẻ giới thiệu chậu bông trong ngực, Đường Hiểu Chi không nhịn được rùng mình một cái, theo bản năng gật đầu: "Ừ, rất đẹp."
"Vậy thì về nhà đi, ta đã mấy ngày không tưới nước cho nó.
Ngươi xem, nó tiều tụy rồi." Khóe miệng Tiêu Luyến luôn treo nụ cười như có như không.
Đường Hiểu Chi liếc mắt nhìn chậu bông kia, trong mắt nàng, chậu bông kia thật sự có sinh cơ, giống như Tiêu Luyến giờ phút này vậy, sinh cơ bừng bừng ánh hướng về mặt trời.
Tiêu Luyến cười toe toét, rất nhanh là có thể đến một trăm, rất nhanh liền có thể được hạnh phúc.
Thật tốt!
Đường Hiểu Chi tâm tư tinh tế, quan sát sự vật bén nhạy vô cùng, bình thường nàng nhất định có thể nhận ra được sự biến hóa của Tiêu Luyến.
Nhưng hôm nay lại khác, toàn bộ suy nghĩ của nàng đều xoay quanh chuyện Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An.
Đường Hiểu Chi bỏ lỡ tiếng thở dài mơ hồ của Tiêu Luyến, càng không thể thấy đáy mắt Tiêu Luyến giấu giếm đau buồn.
"Chuẩn bị đi đâu? Ngữ Nhu gần đây dự định thối lui ra khỏi giới giải trí, hay là ngươi đến chỗ nàng chơi mấy ngày? Hoặc là về quê Hàn Diệc một thời gian, đổi cái hoàn cảnh giải sầu một chút?" Đường Hiểu Chi tốt bụng đề nghị.
Tiêu Luyến giờ phút này đang lật xem điện thoại di động, trên điện thoại di động có một tấm hình chụp chung, phía trên có rất nhiều người, có cả Cố Tô An người đã không còn trên thế gian này.
"Ta muốn đến chỗ Mạc Duẫn vài ngày, nghe nói gần đây nàng dự định nghiên cứu một loại dược thiện chống mất ngủ, ta muốn đi qua nhìn thử xem.
Bất quá, chắc nàng lại ghét bỏ ta." Tiêu Luyến nói xong tự cười một tiếng.
Đường Hiểu Chi cũng hiếm có thả lỏng tâm tình, nhàn nhạt cười: "Theo ta thấy, mỗi lần đều là ngươi ghét bỏ nàng thì có."
Đùa giỡn một trận, Đường Hiểu Chi đem Tiêu Luyến đưa đến tiệm bánh ngọt của Mạc Duẫn, nhìn trên cửa treo bảng đang nghỉ ngơi, Tiêu Luyến quay đầu nói với Đường Hiểu Chi: "Lần trước ta tới, cũng là treo tấm bảng này phải không?"
"Nàng mỗi tháng buôn bán một ngày, không phải ngày nào cũng treo đang nghỉ ngơi." Đường Hiểu Chi giúp đỡ đem hành lý xuống: "Ở đây chơi vui vẻ chút, thiếu cái gì hoặc muốn cái gì thì nói với ta, không vui thì len lén đem bánh ngọt của Mạc Duẫn trét lên mặt nàng, bảo đám ngươi có thể cười ra tiếng."
Tiêu Luyến vừa nghe Đường Hiểu Chi nói, vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, tức thì tự mình bật cười.
Sau khi Đường Hiểu Chi đi, Tiêu Luyến liếc nhìn chậu bông trong tay, có chút không kịp chờ đợi.
Thật là thống khổ, gượng cười so với khóc còn khó chịu hơn a.
Ta sợ ta đi, các ngươi sẽ thương tâm.
Ta sợ nếu thật sự rời khỏi thế gian này, ngay cả chút xíu ấm áp từng cảm thụ được cũng sẽ mất đi.
Thật khó chịu, thật thống khổ, ai có thể đến cứu ta?
Được rồi, ai cũng không cứu được ta.
Ai cũng, không cứu được, ta.
Tiêu Luyến xách hành lý, nhấn chuông cửa tiệm bánh ngọt.
Tiêu Luyến: Từ khi bắt đầu có trí nhớ, ta đã ở trong tay bọn buôn người.
Khi những bạn nhỏ khác làm nũng với người nhà khóc nháo muốn đồ chơi muốn quà vặt muốn quần áo mới, ta núp ở trong ngực A Tầm, ta sợ một giây sau sẽ gãy tay gãy chân, bị người vứt xuống trên đường ăn xin kiếm tiền.
Sau khi trốn ra khỏi hố ma, ta dắt tay Hiểu Chi, cùng nàng lang thang đầu đường.
Nàng nói, về sau không cần lại sợ hãi bị bán nữa, thật tốt.
Hiểu Chi nhớ năm nàng bốn tuổi cha mẹ bởi vì một trận lũ lụt mà qua đời, cho nên nàng trước nay chưa từng nghĩ muốn tìm về nhà, tìm về cha mẹ ruột.
Nhưng ta không lúc nào không muốn một cái nhà, ta muốn có một gia đình, ta muốn có ba mẹ.
Tử Hân cũng từng nói với ta, nàng nhớ nàng là bị ông nội lén bán đi.
Cho nên nàng muốn về nhà, nàng nói Ba mẹ không biết ta bị bán, bọn họ khẳng định còn ở nhà chờ ta trở về.
Ngày đó, ở trạm xe thấy Tử Hân khóc.
Lần đầu tiên biết, cha mẹ nàng máu lạnh vô tình.
Từ đó ta sợ hãi việc tìm kiếm gia đình nữa, ta sợ thân tình mình luôn khát vọng chỉ là một câu chuyện cười.
Mỗi lần trời tối, ta hy vọng có người đứng phía sau biết bao, giọng nói vừa trách cứ lại vừa tỏa ra ánh sáng, gọi tên ta bảo ta nhanh một chút về nhà.
Sau khi cầm khoản tiền nhuận bút đầu tiên mua quà cho A Tầm bọn họ, ta mang đi quyên góp toàn bộ.
Hiện tại ta có lẽ là một người ăn no cả nhà không đói bụng.
Ta muốn có một gia đình, ta đã từng cho rằng nữ nhân kia sẽ cho ta ấm áp.
Nhưng mà nàng đi tới bên cạnh ta, điểm một ngọn đèn, rồi lại vào lúc ta ngủ say, đổ chiếc đèn kia đi, rời khỏi bên cạnh ta.
A Tầm nói, nữ nhân kia không đáng giá thâm giao, càng không đáng giá làm người yêu.
Ta dĩ nhiên cũng biết, nhưng mà vẫn quyến luyến ấm áp của nàng.
Vì nàng, ta hy vọng bản thân có thể trở nên bình thường biết bao.
Nàng đi rồi, mang hy vọng của ta rời khỏi.
Chờ cánh tay Tiêu Luyến gõ đến ê ẩm, cánh cửa kia cuối cùng mở ra.
Mạc Duẫn cầm bánh ngọt trong tay, dựa vào cạnh cửa, thấy Tiêu Luyến đứng ở cửa, nàng lộ ra nụ cười lẳng lơ: "Bảo bối ~ thân thể khá hơn chút nào chưa?"
"Ừ, nhờ phúc của ngươi, bây giờ đã có thể nhảy." Tiêu Luyến có chút mặt ủ mày chau, bất quá nhìn đến bánh ngọt trong tay Mạc Duẫn, nàng tỉnh táo lại, há miệng: "Đói."
Mạc Y đem bánh đưa tới miệng nàng, Tiêu Luyến liền từ tay nàng cắn một miếng: "Thật là ngọt, ăn ngon lắm."
"Đồ đần." Mạc Y cười một tiếng, mở toàn bộ cửa, thuận tay cầm lấy hành lý của Tiêu Luyến: "Trước vào đi, phòng của ngươi ta vẫn luôn dọn dẹp.".