Cố Tô An ở trong nhà Diệp Thời Tầm mấy tháng, trong thời gian đó Diệp Thời Tầm cũng không ra đường kéo đàn violon nữa.
Cố Tô An từng hỏi nàng tại sao, Diệp Thời Tầm trả lời: "Trước kia cô độc một mình, khát vọng đến nơi có nhiều người để cảm thụ một ít ấm áp.
Hiện tại có ngươi ở bên cạnh, tại sao ta còn phải ra ngoài?"
Lời của Diệp Thời Tầm làm Cố Tô An trầm mặc rất lâu, Cố Tô An cầm lấy khẩu trang bên cạnh đeo lên, trong ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của Diệp Thời Tầm, nói với Diệp Thời Tầm: "Hôm nay có thể đi không? Ta muốn nhìn xem trông như thế nào."
Diệp Thời Tầm rất thích ở bên đường kéo đàn violon, cái loại cảm giác quên mình đó rất thoải mái, hiện tại thấy Cố Tô An muốn đi, nàng cũng không cự tuyệt.
Cầm lên cây đàn violon nhìn có vẽ cũ kỹ, Diệp Thời Tầm thay một bộ đồ thường tương đối rộng rãi.
Y phục là nàng tự mua, chẳng qua có chút thùng thình, người không hiểu nàng nhất định sẽ cho rằng đó là quần áo cũ nhặt được, hoặc là đồ người khác từng dùng.
Diệp Thời Tầm cũng không thèm để ý, tự sống cuộc sống của mình, chỉ cần Cố Tô An không ngại, nàng cũng không thay đổi hiện trạng.
Ở bên đường, đôi lúc người qua đường đi ngang qua nơi đó sẽ còn nhỏ giọng lẩm bẩm Tên ăn mày kia đi đâu rồi?.
Diệp Thời Tầm biến mất mấy tháng đột nhiên xuất hiện, hơn nữa bên cạnh còn mang theo một người, một số người đi đường thường xuyên đi qua nơi này không khỏi hứng thú.
Diệp Thời Tầm thử âm một chút, khúc nhạc ưu mỹ êm tai được kéo ra, hết thảy những điều này nàng đều rất hưởng thụ.
Cố Tô An đứng một bên, thân ở giới giải trí nàng đã từng tiếp nhận đủ loại ánh nhìn khác nhau, lại chưa bao giờ đứng bên đường cảm thụ ánh mắt chăm chú của người đi đường.
Cảm giác này có chút kỳ diệu, nhưng cũng không có gì không tốt.
Một số người đi đường có thể lộ ra khinh bỉ xem thường, nhưng vậy thì thế nào, Diệp Thời Tầm kéo đàn chỉ để tự mua vui cho bản thân, Cố Tô An cũng chỉ quan tâm có mỗi Diệp Thời Tầm mà thôi.
Xa xa có hai người đi tới, các nàng che lại dung mạo, Diệp Thời Tầm có thể không nhận thức, nhưng Cố Tô An lại sợ hãi toàn thân run rẩy.
Hai nữ nhân kia, một vị trong đó chính là Tô Vận, kim chủ của nàng.
Mà một vị khác chính là tân sủng của đối phương, nữ minh tinh làm hại Cố Tô An hủy dung.
Diệp Thời Tầm không biết Cố Tô An tại sao phải sợ hãi, nhưng nhìn thấy Tô Vận cùng tình nhân nhỏ của nàng đứng trước mặt mình, Diệp Thời Tầm vô cùng lễ độ hỏi thăm: "Xin chào, cho hỏi có chuyện gì không?"
Tầm mắt Tô Vận rơi vào trên mặt Cố Tô An, nàng đưa tay ra chuẩn bị gỡ xuống khẩu trang của Cố Tô An.
Cố Tô An kinh hoảng thất thố liên tiếp lui về phía sau, Diệp Thời Tầm thấy vậy lập tức đi tới bên cạnh Cố Tô An đem Cố Tô An ngăn ở trong ngực, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái?"
Tô Vận nhìn người đã từng là người yêu giờ phút này ở trong lòng kẻ khác, tâm tình nàng dị thường không tốt.
Thời điểm nhìn Diệp Thời Tầm cũng cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Cố Tô An không nói một lời, trên trán toát mồ hôi lạnh, Diệp Thời Tầm khẩn trương không biết làm thế nào cho phải.
Một lát sau Tô Vận mới chậm rãi mở miệng: "Căng thẳng cái gì? Ta còn tưởng ngươi lựa chọn rời khỏi lá gan sẽ biến lớn một ít, không ngờ vẫn sợ ta giống như vậy."
"Mời các người nhường đường, nàng không thoải mái, ta phải mang nàng trở về." Diệp Thời Tầm ngữ khí không tốt lắm nói với Tô Vận.
Tô Vận hừ lạnh, đáy mắt hiện ra khinh thường: "Mời."
Thời điểm Tô Vận né người nhường đường, Diệp Thời Tầm lập tức cầm đàn violon mang Cố Tô An rời khỏi.
Chỉ là hai người chưa đi được bao xa, thanh âm của Tô Vận nhẹ nhàng truyền tới: "Tỉnh dậy, bên cạnh ngủ không phải là người yêu, mà là một cổ thi thể.
Đây là ác mộng hay hài kịch?"
Cố Tô An sững người, gắt gao ôm lấy cánh tay Diệp Thời Tầm, cứ như rất sợ Diệp Thời Tầm sẽ biến mất.
"Ngươi có ý gì? Chúng ta có đụng chạm gì ngươi sao?" Diệp Thời Tầm có chút tức tối bất bình, nàng đối với người xa lạ này không có cảm tình gì, nhất là sau khi các nàng làm Cố Tô An tâm tình thất thường, Diệp Thời Tầm càng không thích các nàng.
Tô Vận khẽ cười không nói, Diệp Thời Tầm không được trả lời cũng không khăng khăng nữa, lập tức mang Cố Tô An rời khỏi.
Lần này Tô Vận không có bất kỳ ngăn trở nào, sau khi hai người về đến nhà, Cố Tô An vẫn như cũ ôm Diệp Thời Tầm thật chặt, siết đau Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm không hiểu được nỗi sợ của Cố Tô An, nhưng nàng muốn lặng lẽ sưởi ấm đối phương.
Trải qua chuyện lần này, Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An hai người đều trôi qua rất bình thản.
Diệp Thời Tầm mơ hồ có xung động muốn kiếm tiền.
Ý tưởng nung nấu trong lòng cả mấy ngày, Diệp Thời Tầm cuối cùng cũng quyết định hành động.
Hiện tại Diệp Thời Tầm dự định ra tay ở mảng địa ốc, bởi vì đây là ngành nhanh ra tiền nhất, còn lãi cao.
Nhưng khuyết điểm chính là nghề này không chỉ cần số lớn vốn, còn phải có mạng lưới giao thiệp.
Nghĩ tới đây Diệp Thời Tầm liền do dự, cái thứ mạng giao thiệp này quá khó xoay sở, nàng không xác định bản thân có thể hay không.
Có thể là Diệp Thời Tầm thật sự bị chuyện này làm phiền não, cho nên buổi trưa ăn cơm, Cố Tô An liền hỏi nàng: "Ngươi gần đây gặp phải việc khó gì sao?"
"Không có, chỉ là trong lòng có chút buồn bực.
Có một số việc nghĩ không ra." Diệp Thời Tầm lùa hai ngụm cơm, sau một lần ngoài ý muốn biết được bản thân nấu nướng khó ăn bao nhiêu, nàng liền đăng ký một lớp học nấu ăn, khổ cực học tập nửa tháng cuối cùng đã có thể làm ra ngô ra khoai.
Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm không muốn nhiều lời, nàng cũng không hỏi nữa, bởi vì hiểu Diệp Thời Tầm, cho nên không muốn cưỡng bách đối phương.
————————
Cách nửa tháng, Diệp Thời Tầm cuối cùng nói ra ý tưởng trong lòng.
Cố Tô An trầm mặc một hồi nói: "Trên người ta mặc dù có tiền, nhưng số tiền đó ta không thể động vào."
Diệp Thời Tầm thoáng sửng sốt, Cố Tô An liền lấy ra chiếc vòng tay giao cho Diệp Thời Tầm, tiếp đó nói: "Đây là món quà tỷ tỷ ta tặng ở thời điểm sinh nhật mười tám tuổi, hẳn là trị giá không ít tiền."
Năm đó Cố gia cũng coi như tiền muôn bạc biển, chỉ tiếc cuối cùng lụn bại.
Mà vòng tay này chính là Cố tỷ tỷ vì chuẩn bị cho sinh nhật Cố Tô An đặt làm riêng hai cái.
Cố Tô An vẫn luôn giữ gìn vòng tay này cho đến tận bây giờ, thậm chí ngay cả Tô Vận cũng không biết Cố Tô An sở hữu vòng tay này.
Nhưng mà chiếc vòng còn lại của chị nàng, Cố Tô An đến bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy.
Có lẽ tỷ tỷ năm đó đã bán mất, hoặc là đã vứt bỏ, tóm lại chiếc vòng kia chưa bao giờ xuất hiện trong tầm mắt Cố Tô An.
Diệp Thời Tầm khoát tay lia lịa: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải tìm ngươi đòi tiền."
Diệp Thời Tầm xoa xoa lỗ mũi: "Ta chỉ là muốn đem chuyện này nói cho ngươi, bởi vì ta không muốn gạt ngươi bất cứ chuyện gì."
Cố Tô An cuối cùng vẫn đem vòng tay đưa cho Diệp Thời Tầm, cho đến nay Cố Tô An luôn muốn mua cho Diệp Thời Tầm một món quà, nhưng tiền của nàng tất cả đều là Tô Vận cấp, nàng không muốn dùng tiền của Tô Vận mua quà cho Diệp Thời Tầm.
Trước mắt có thể đưa ra, chính là chiếc vòng tay đã cùng nàng trải qua thời gian bảy năm gian khổ nhất này.
Diệp Thời Tầm nhíu mày, không nói gì nữa, đem chiếc vòng cẩn thận cầm trong tay, hơn nữa còn nói với Cố Tô An: "Sau này ta sẽ tặng ngươi một chiếc vòng tay tốt nhất thế gian."
Sau đó Diệp Thời Tầm thành công, thế nhưng vòng tay còn chưa tặng, Cố Tô An đã rời khỏi thế giới này.
Cố Tô An chọt chọt nàng, coi như tin lời Diệp Thời Tầm bảo đảm.
Diệp Thời Tầm ha ha cười ngốc, khoảnh khắc này thật đẹp, nếu có thể, nàng tình nguyện vĩnh viễn ngừng lại vào giờ khắc này.
Nhưng Diệp Thời Tầm có dã tâm của bản thân, nhất là sau ba lần bốn lượt chạm mặt Tô Vận, Diệp Thời Tầm càng ngày càng nghĩ muốn cường đại lên, bởi vì nàng có thể cảm giác được nguy hiểm từ trên người nữ nhân kia.
Mấy ngày sau, Diệp Thời Tầm mang cây đàn violon đến tìm một tên nhà giàu mới nổi.
Tuy rằng hắn cũng không có tài năng nghệ thuật gì, nhưng vì để phô trương phong độ giả trang văn nhã, hắn chịu bỏ ra một số tiền lớn mua cây đàn violon trong tay Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm không kiên nhẫn ngồi nghe nam nhân kia khoác lác ban đầu gây dựng sự nghiệp chuyên tâm bao nhiêu, Diệp Thời Tầm co quắp khóe miệng, nếu nhớ không lầm, nam nhân này ban đầu chính là mua vé số, kết quả trúng giải nhất.
Cuối cùng lấy được vợ là người có tiền, nhạc phụ giúp hắn cầm tiền đi đầu tư chứng khoán, cuối cùng hoàn toàn làm giàu, mở ra mấy công ty ổn định không lỗ, còn thu nạp được mấy người có dã tâm và tài năng làm việc cho, mới có thành tựu trước mắt.
Sau khi Diệp Thời Tầm cầm tiền, nàng nhìn cây đàn violon lão sư lưu lại kia thêm một lần, hít mũi ra khỏi khách sạn.
Bên ngoài khách sạn, Diệp Thời Tầm tâm tình cực kỳ buồn bực vùi đầu đi về phía trước.
Đột nhiên nghe được Aiz u một tiếng, Diệp Thời Tầm ngẩng đầu, thấy một nữ nhân ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, Diệp Thời Tầm nhìn nàng nhíu mày một cái, nữ nhân kia cũng nhìn chằm chằm nàng mấy giây.
Cuối cùng người đi sau lưng nữ nhân kia bước lên, nói với Diệp Thời Tầm: "Diệp tiểu thư? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Diệp Thời Tầm nghe được thanh âm quen thuộc kia, khóe mắt co quắp: "Tô tiểu thư, không ngờ đến nơi này cũng có thể gặp phải ngươi."
Diệp Thời Tầm thấy Tô Vận, càng không muốn ở lâu, vội vội vàng vàng nói câu có việc liền rời đi.
Sau khi Diệp Thời Tầm đi, nữ nhân bên cạnh Tô Vận nhìn bóng lưng Diệp Thời Tầm, nói với Tô Vận bên cạnh: "Vận Nhi, con nhận biết người đó?"
"Ừ, coi như nhận biết đi.
Nàng ở đầu đường lưu lạc mãi võ kéo đàn violon, con từng gặp qua mấy lần." Tô Vận thành thật trả lời.
Nữ nhân trong miệng lẩm bẩm gì đó, cuối cùng lại hỏi: "Ở đầu đường lưu lạc mãi võ? Người nhà đâu?"
"Hình như là một cô nhi, không có người nhà." Tô Vận nghĩ một chút đến báo cáo điều tra.
Nữ nhân trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn phương hướng Diệp Thời Tầm rời khỏi: "Vận Nhi, đi tra rõ.
Nhìn xem nàng rốt cuộc có còn người nhà hay không, là lúc nào biến thành cô nhi.
Nhanh đi!"
Tô Vận ngẩn người một chút, hơi cong khóe miệng cười nói: "Ừm, con lập tức đi tra."
Nữ nhân vẫn không dám tin lắc đầu một cái: "Sao có thể giống như vậy? Rốt cuộc có phải là đứa bé kia?".