Cuối cùng cũng chờ đến ngày đoàn phim chính thức quay, sáng sớm liền bắt đầu cử hành nghi thức khai máy, sau đó mọi người đi làm công việc của mình, chỉ chờ đạo diễn ra lệnh một tiếng liền bắt đầu quay.
Thợ trang điểm: "Có ai thấy Diệp tổng không? Phiền giúp thông báo nàng tới trang điểm."
Đoàn phim hoàn toàn yên tĩnh, thợ trang điểm chỉ đành tự mình đi tìm Diệp Thời Tầm.
Mà Diệp Thời Tầm giờ phút này đang cầm bữa sáng, ngồi bên cạnh Cố Tô An đang trang điểm.
"An An, nghe nói ngươi còn chưa ăn điểm tâm, vừa đúng lúc ta mua, có muốn ăn chút gì không?" Diệp Thời Tầm đem bữa sáng đưa tới.
Cố Tô An vừa mới vẽ lông mày xong, từ sáng đến giờ gấp gáp vội vàng đúng là chưa ăn gì, hiện tại bụng trống trơn nhìn thấy thức ăn dĩ nhiên càng thêm đói.
Nhưng mà hôm nay nàng diễn màn đầu tiên, nếu hiện tại ăn làm hư mất hóa trang, phải lần nữa bổ trang thì sẽ lãng phí không ít thời gian.
Nếu người bình thường mang đồ ăn tiến vào, thợ trang điểm tuyệt đối sẽ đuổi người, nhưng mà bây giờ hắn lại chỉ có thể dè dặt cẩn thận cười mỉm chi giúp Cố Tô An trang điểm.
Ai bảo hắn hôm nay gặp phải Diệp tổng chứ.
Cố Tô An nhỏ giọng nói: "Ta không đói bụng, không cần ăn."
"Cái này sao được, đói bụng thì làm sao bây giờ?" Diệp Thời Tầm đột nhiên kêu lên, Cố Tô An cùng thợ trang điểm bị hù sững sờ.
Diệp Thời Tầm cũng kịp phản ứng, biết bản thân động tĩnh hơi lớn, vì vậy hướng thợ trang điểm áy náy nói tiếng xin lỗi, sau đó lại bắt đầu cùng Cố Tô An thao thao bất tuyệt nói về mối nguy hại không ăn sáng.
Cuối cùng thợ trang điểm nghe không nổi nữa, ngừng trang điểm nói với Cố Tô An: "Cố tiểu thư, hay là đi ăn một chút đi.
Chờ lát nữa ta bổ trang cho ngươi, cũng không tốn bao lâu đâu."
Cố Tô An nghe vậy cũng thỏa hiệp, nàng sợ nếu còn không ăn nàng và thợ trang điểm hai người có thể bị Diệp Thời Tầm lải nhải chết.
Thấy Cố Tô An cuối cùng chịu ăn, Diệp Thời Tầm lúc này mới lộ ra nụ cười thoải mái.
Thấy Diệp Thời Tầm không lại lảm nhảm nữa, thợ trang điểm bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm: Đây chính là nữ nhân a, thật là đáng sợ! May mà ta là gay.
Nhưng mà Diệp Thời Tầm lại bởi vì động tĩnh ban nãy, bị thợ trang điểm đang tìm nàng bên ngoài nghe được, vì vậy sau khi thợ trang điểm của Diệp Thời Tầm tiến vào, Cố Tô An cùng thợ trang điểm của nàng hớn hở vui mừng tiễn đi Diệp Thời Tầm.
Bởi vì đoàn phim đầu tư lớn, không chỉ các thiết bị quay phim đều tốt nhất, một số dụng cụ phối trí khác cũng là tốt nhất, cho nên một số vai chính mỗi người đều có phòng trang điểm cùng thợ trang điểm riêng.
Diệp Thời Tầm bị mang đi, thợ trang điểm của nàng là một nam nhân có cá tính, cho nên cũng không bởi vì nàng là người đầu tư lớn nhất của đoàn phim mà cảm thấy dè dặt.
Hắn chỉ cảm thán nhan sắc Diệp tổng một cái, sau đó chú tâm vẽ tác phẩm nghệ thuật của mình, cố gắng làm được đẹp nhất nhất kinh diễm phù hợp nhân vật nhất.
Đến khi phó đạo diễn tiến vào thúc giục người, thợ trang điểm nhíu mày một cái: "Cho ta thêm một phút."
Kỳ thực Diệp Thời Tầm đã hóa trang xong, nhưng mà thợ trang điểm cố ý chừa lại một chút thời gian để bản thân thưởng thức, nếu lúc này hắn phát hiện có gì chưa đủ, liền sẽ lập tức chỉnh lại.
Một phút sau, Diệp Thời Tầm theo phó đạo diễn đi ra ngoài.
Thời điểm gặp lại Cố Tô An, hai người đều mặc trang phục trong phim, nhưng mà cảm giác so với ngày thường cũng không có gì khác.
Kỳ thực tối hôm qua Diệp Thời Tầm nhận được tin nhắn Mạc Duẫn gửi tới, Mạc Duẫn nói nàng đã xem qua kịch bản, nhân vật mà Cố Tô An đóng có khác biệt rất lớn với hình tượng ngoài đời của nàng, đừng để bản thân không phân biệt được giữa phim và đời thực, từ đó bởi vì bộ phim này mà thích Cố Tô An hoặc ghét Cố Tô An.
Đối với Mạc Duẫn có ý tốt khuyến cáo, Diệp Thời Tầm tự nhiên có thể hiểu.
Bởi vì bộ phim này chọn cách vừa quay vừa chiếu, cho nên thời gian rất eo hẹp, nhiệm vụ rất nặng, không cho phép nửa điểm lơ là.
Màn diễn đầu chính là Cố Tô An diễn nữ chính ở trong một buổi triễn lãm thấy được bức họa mình từng vẽ, nhìn chăm chú sau đó rơi lệ.
Bởi vì đó là tâm huyết của nàng, lại bị người khác ký tên công bố.
Trong lúc Cố Tô An quay, Diệp Thời Tầm cũng bị mang đến một hội trường tranh tài violon thuê được.
Nơi này cho thuê theo giờ, vì vậy mọi người đều muốn tranh thủ quay sao cho một lần là pass, tiết kiệm chút phí tổn cho đoàn phim.
Bất quá đến khi Diệp Thời Tầm mang đàn violon xuất hiện trước ống kính, bọn họ đột nhiên nghĩ đến, bọn họ hoàn toàn không cần tiết kiệm tiền, bởi vì sáng sớm hôm nay nhận được thông báo, chủ nhân đằng sau hội trường tranh tài này là Diệp Thuấn.
Hơn nữa còn thông báo cho phép đoàn phim mượn hội trường đến khi kết thúc quay.
Đây chính là người đứng đầu một đại thế gia, tại sao đột nhiên ưu ái đoàn phim bọn họ như vậy? Đến lúc mọi người nhìn thấy Diệp tổng, trong lòng mới đột nhiên hiểu rõ.
Tuy rằng trên phương diện đạo cụ và bối cảnh, đoàn phim của Sở Tích vượt xa mặt bằng chung của các đoàn phim khác, nhưng mà Sở Tích người này đối với tác phẩm của bản thân rất bới lông tìm vết, không cho phép nửa điểm sơ suất.
Đương lúc Diệp Thời Tầm bắt đầu quay, phó đạo diễn nhìn nàng, đem lời trước đó Sở Tích giao phó nói với nàng: "Đạo diễn nói cứ dựa theo cảm giác lúc thử vai mà diễn.
Ngươi tập luyện một hồi tìm cảm giác trước đã."
Diệp Thời Tầm nhìn ống kính, có chút khẩn trương nhưng bị nàng đè xuống.
Nàng hy vọng bản thân không gây vướng bận cho đoàn phim này, bởi vì nàng không muốn để cho Cố Tô An mệt nhọc theo, cho nên mấy ngày nay trừ đọc thuộc kịch bản ra, nàng cũng luôn suy nghĩ cách diễn xuất.
Nghe phó đạo diễn phân phó như vậy, nàng liền dựa theo hắn nói mà làm.
Một lát sau Sở Tích mang người chạy tới, hết thảy đều chuẩn bị xong, diễn viên quần chúng cũng đã sẵn sàng.
Bất quá ngày đó thử vai, mọi người không có đạo cụ, chỉ toàn dựa vào cảm giác và diễn xuất.
Bây giờ có đạo cụ, Sở Tích liền để cho Diệp Thời Tầm làm quen một chút.
Nhưng mà lúc này Tiêu Luyến bên cạnh lại đột nhiên đề nghị muốn Diệp Thời Tầm thật sự trình diễn một bài, hơn nữa hậu kỳ không cần tìm người khác thay thế nàng.
Sở Tích có chút không yên lòng nhìn Diệp Thời Tầm, Tiêu Luyến lại chắc như đinh đóng cột hướng Sở Tích bảo đảm tuyệt đối không có vấn đề.
Vì vậy Diệp Thời Tầm một lần nữa bắt đầu biểu diễn dưới ánh mắt hoài nghi của mọi người.
Một khúc hoàn tất, Diệp Thời Tầm đặt đàn violon xuống, đã hơn một năm không tùy ý kéo đàn violon như vậy rồi.
Nếu năm đó không xảy ra sự việc kia, nàng hiện tại nhất định là một Diệp Thời Tầm khác.
Bất quá tuy rằng ngày trước không đạt được quán quân, nhưng mà tâm cảnh của nàng cũng thay đổi rất nhiều.
Nghĩ đến lúc ban đầu học đàn violon, không phải chỉ vì để thời điểm ăn xin đầu đường, có thể kiếm được nhiều tiền cơm hơn một chút sao?
Kỳ thực vẫn nên cảm ơn những người đó, nếu không có bọn họ, có thể nàng vẫn đang tồn tại trong thế giới không ngừng khao khát danh vọng kia.
Hiện tại tuy rằng rất ít người biết đến nghệ sĩ violon Diệp Thời Tầm, nhưng cả cái tỉnh S lại hiếm ai không biết Diệp Thời Tầm ngôi sao mới nổi trên thương trường.
Mặc dù không biết tại sao bản thân đột nhiên lựa chọn kinh doanh, nhưng mà việc này tính ra rất thuận theo tâm cảnh của nàng, dẫu sao sau khi cuộc tranh tài kết thúc, nàng cũng từng muốn buông bỏ đàn violon đi buôn bán kiếm tiền.
Sở Tích rất am hiểu âm nhạc, bởi vì thời tuổi trẻ khinh cuồng còn từng cùng bạn bè chung chí hướng tổ chức ban nhạc, tuy rằng nàng không quá quen thuộc đàn violon, nhưng mà đoạn âm nhạc có thể dẫn người nghe đồng tình này, quả thực làm nàng kinh hỉ.
Chỉ là sau đó ánh mắt nhìn Diệp Thời Tầm đột nhiên xịu xuống, ha hả, diễn viên này là chuyên môn đến để vả mặt nàng sao.
Chờ tiếng vỗ tay dưới đài nổ vang lên, Tiêu Luyến mới nhỏ giọng nói: "Thế nào? Nghe ta không sai đâu.
A Tầm năm ngoái là á quân tranh tài violon thế giới đó."
Lời vừa nói ra, Sở Tích trầm mặc.
Nàng có xem qua những bài báo liên quan đến cuộc tranh tài kia, nhưng mà chỉ có tin tức về quán quân, thông tin về những người khác đều rất ít ỏi.
Những tin tức liên quan đến hạng nhì đều là dùng lý do người này nhục mạ giám khảo và khán giả, không tôn trọng đối thủ, toàn bộ xóa bỏ.
Cho tên thông tin về á quân, trừ một cái ngoại hiệu ra, đã ít càng thêm ít.
Đó là bởi vì Diệp Thời Tầm không muốn ảnh hưởng sinh hoạt của bản thân, nàng để cho Đường Hiểu Chi hack hết những tài liệu liên quan đến cuộc tranh tài kia, video liên quan đến nàng cũng bị xóa sạch sẽ.
Nếu như nhắc đến trận lây nhiễm virus rộng khắp internet năm ngoái, khả năng phần lớn người đều sẽ nói, chính là con virus chuyên môn nuốt video của người ta a? Ta ngược lại không có tổn thất gì, chỉ là mất một số ảnh chụp và video.
Chờ kết thúc quay, diễn viên đều bắt đầu nghỉ ngơi.
Đoàn phim cũng chuẩn bị cho màn diễn buổi chiều, nhưng mà tâm tình Diệp Thời Tầm lại đột nhiên trở nên nặng nề.
Đàn violon trong tay, cũng là được Tiêu Luyến nhắc nhở mới trả lại cho tổ đạo cụ.
Màn biểu diễn hôm nay có rất nhiều người đều quay video, sau đó phát lên mạng dưới tình huống không bị đoàn phim ngăn trở.
Bởi vì trước mắt Diệp Thời Tầm chỉ mới ló mặt trên một show thực tế, không có fan hâm mộ hay nhiệt độ gì, cho nên video biểu diễn hôm nay cũng không yêu cầu quần chúng đừng phát tán.
Chờ buổi trưa ăn cơm, Diệp Thời Tầm vẫn mang bộ dáng buồn bã không vui.
Tiêu Luyến tuy rằng không tim không phổi, nhưng cũng không đến mức mặc kệ không hỏi, vì vậy vỗ vỗ bả vai Diệp Thời Tầm hỏi: "A Tầm, ngươi làm sao vậy?"
"Ta đang nhớ xem đàn violon lão sư để lại cho ta đi đâu rồi." Diệp Thời Tầm cũng là vừa rồi mới nhớ ra, nàng ở nhà không nhìn thấy cây đàn violon kia, tuy rằng chuyển sang sống trong một căn nhà rộng rãi khác, nhưng với mức độ yêu thích của nàng đối với cây đàn violon kia, tuyệt đối sẽ không tùy ý vứt lung tung.
Tiêu Luyến thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là đại sự gì.
Tiêu Luyến nói với Diệp Thời Tầm: "Lúc ấy ngươi gây dựng sự nghiệp thiếu tiền, cây đàn violon bị ngươi bán mất.
Ngươi quên rồi à? Lúc ấy bán đàn hình như còn là vì xoay sở tiền thuốc men cho chị của chị dâu.
Đáng tiếc về sau người vẫn mất...!A xùy xùy xùy! Ta nói là, lúc ấy ngươi bệnh nặng một trận, cần tiền gấp nên bán đi."
Tiêu Luyến lời nói được một nửa, nên nói cũng đã nói, không nên nói cũng nói rồi, hiện tại tay chân luống cuống muốn giải thích, nhưng mà Diệp Thời Tầm cũng không định nghe.
Bởi vì nàng biết đàn violon đang ở đâu là được, đàn violon mà lão sư để lại cho nàng có thể đổi một khoản tiền thuốc thang, nàng nghĩ lão sư cũng sẽ không trách nàng.
Nếu là kiếp trước, chắc lão sư của nàng sẽ giận đánh chết nàng, bởi vì nàng đem đàn violon bán cho một tay nhà giàu mới nổi, cuối cùng bị đập vỡ.
Nhưng bây giờ nàng bán cho một vị lão nghệ sĩ violon đem trọn đời dâng hiến cho nghệ thuật, lão sư của nàng tự nhiên sẽ không trách tội.
Trong bữa tiệc, Sở Tích hướng Diệp Thời Tầm mời một ly rượu: "Diệp tổng, ly này ta kính ngươi.
Ta còn tưởng ngươi tới đoàn phim chỉ để chơi, không ngờ ngươi đến là để vả mặt chúng ta."
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người cười một đoàn, mà Diệp Thời Tầm nhìn thấy Cố Tô An nở nụ cười, tâm tình nàng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa buổi chiều nàng không có suất diễn, ly rượu này uống rất sảng khoái.
Vị trí của Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An vừa lúc đối mặt nhau, cho nên Cố Tô An nhìn thấy Diệp Thời Tầm vừa rồi còn rất không vui đột nhiên trở nên vui vẻ.
Nàng cũng yên lòng hơn rất nhiều.
Nơi này đều là người quen, trừ Lâm Thiển và Quý Ngữ đến giữa phim mới xuất hiện không tới ra, hiện tại ngồi trên bàn này đều là người quen, cho nên mọi người cũng không quá cẩn trọng, lên bàn cơm đều là bằng hữu, không tồn tại cái gì nịnh hót hay công kích.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên quay phim, hơn nữa hai màn diễn buổi sáng cũng rất thuận lợi, cho nên bữa cơm này ăn tương đối ngon, coi như là đạo diễn động viên khích lệ mọi người.
Đến hậu kỳ khả năng bận đến cơm hộp cũng không màng.
Buổi chiều là Trần Tử Hân diễn thiếu nữ nghiện net sau khi biết được cha mẹ ly dị tranh đoạt quyền nuôi dưỡng mình, nàng không chịu đựng được, cuối cùng mang tiền bỏ nhà ra đi, một mực lên mạng núp trong thế giới ảo tê dại bản thân.
Thẳng đến cuối cùng hoàn toàn không còn tiền bị người đuổi ra ngoài, được nữ chính tốt bụng nhặt về nhà.
Tuy rằng nữ chính tốt bụng, nhưng cũng không muốn nhìn một thiếu nữ đang yên lành trở nên sa đọa như vậy, cho nên nàng nhấn mạnh nhà mình không bố thí cho ăn mày, chỉ có thể cho thuê.
Thiếu nữ nghiện net cảm thấy nơi này rất tốt, chủ nhà không tệ, một vị khách trọ khác tuy tính tình kỳ quái nhưng thái độ làm người cũng rất tốt, tuy rằng đều là người xa lạ, nhưng lại ở nơi này cảm nhận được sự ấm áp mà ở nhà không cảm giác được.
Vì vậy đồng ý thuê trọ ở đây..