Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu



Diệp Thời Tầm ngồi ngay ngắn trên giường bệnh, thực ra nàng vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm người thân, nhưng mà kết quả tìm kiếm cho tới nay luôn khiến nàng thất vọng, dần dần ý niệm tìm về gia đình cũng chìm xuống.
Mà bây giờ đột nhiên xuất hiện một nữ nhân đứng trước mặt nàng, tự xưng là mẹ nàng, Diệp Thời Tầm bày tỏ trong lúc nhất thời rất khó tiếp nhận, nhưng cũng không hoàn toàn phản đối hay phủ nhận.
"Có chứng cớ gì không?" Diệp Thời Tầm không có ký ức trong khoảng thời gian này, khí chất thành thục trên người ít đi mấy phần, Tô Vận nhìn nàng lúc này đã có chút cảm giác tìm được muội muội.
Tô Vận cầm báo cáo giám định DNA trong tay đưa cho nàng, Diệp Thời Tầm nhíu mày một cái nhìn: "Ai biết cái này là thật hay giả."
"Phụt, ngươi sau khi tỉnh dậy sao mà tự dưng tinh quái hơn không ít?" Tô Vận đột nhiên cảm thấy Diệp Thời Tầm hiện tại so với trước kia càng đáng yêu.
Diệp Thời Tầm xoa xoa lỗ mũi, nàng cũng không biết tại sao vừa tỉnh dậy thế giới của nàng liền xảy ra biến hóa trời long đất lở, nhưng mà nàng rất muốn gặp nữ nhân canh giữ bên cạnh nàng lúc mới tỉnh lại kia.

Có điều đợi lâu như vậy, người kia còn chưa tới, là ảo giác sao?
Đương lúc Diệp Thời Tầm đang thất thần, Tề Nhược ngồi vào bên cạnh nàng: "Tiểu Hàm, con vẫn còn oán hận mẹ sao?"
"Ta không có." Diệp Thời Tầm nói không ra cảm thụ lúc này là gì, nàng luôn khát vọng có thể có một gia đình, nhưng khi hết thảy những thứ này thật sự đến, nàng lại bắt đầu chần chờ.
Bác sĩ nói bản thân bị mất trí nhớ của gần năm tháng, nhưng mà trong vòng năm tháng nàng tựa hồ thay đổi quá nhiều, vì sao nàng lại buông tha ý tưởng kéo đàn violon bên đường? Là cái gì khiến nàng xông pha vào thương trường? Lại bởi vì cái gì đột nhiên tìm tới cha mẹ?
Còn có nữ nhân vừa rời đi kia, rõ ràng chỉ mới rời khỏi một hồi, tại sao đáy lòng giống như thiếu một khối? Nàng tại sao lại xuất hiện?
"Làm sao vậy? Nhìn tâm sự nặng nề như vậy?" Tô Vận đã điều tra qua một lượt cuộc sống của Diệp Thời Tầm trước tháng mười năm ngoái, so sánh cuộc sống khi đó và hiện tại đúng là xảy ra biến hóa một trời một vực, Diệp Thời Tầm trong lúc nhất thời khó tiếp nhận cũng rất bình thường.
Diệp Thời Tầm đối với cái người vừa xa lạ lại quen thuộc này không có nhiều hảo cảm, bởi vì ấn tượng đầu tiên Tô Vận mang đến cho nàng chính là yêu tinh mê hoặc lòng người, thân là "nữ thẳng" Diệp Thời Tầm sẽ không dành hảo cảm quá lớn cho một nữ nhân yêu tinh.
Tô Vận cũng không để bụng việc này, đem thái độ bây giờ so sánh với thái độ trước kia của Diệp Thời Tầm đối với nàng, quả thực đã quá ôn hòa rồi.
Qua một hồi lâu Trần Tử Hân mới mang Cố Tô An đến cửa phòng bệnh, nhìn Diệp Thời Tầm bên trong phòng bệnh cùng Tô Vận tán gẫu câu được câu không, trong lòng Cố Tô An dâng lên một tia khác thường, nói với Trần Tử Hân: "Ta muốn trở về sửa sang ít đồ vật, mấy ngày nữa đoàn phim sắp khai máy, đến lúc đó ta đi theo tổ quay, sẽ không thường xuyên trở lại."
"Có thể tình huống không tệ hại như chúng ta tưởng tượng, nàng quả thật đã từng là homophobia, sau đó không phải vẫn yêu ngươi sao? Cho nàng chút thời gian, tin tưởng mị lực của bản thân, cũng tin tưởng tình yêu nàng dành cho ngươi sẽ không vì trí nhớ thiếu sót mà thay đổi." Trần Tử Hân hết sức cố gắng an ủi Cố Tô An, Cố Tô An biết nàng tốt bụng, cho nên chỉ nhàn nhạt cười: "Ta sẽ chờ nàng, nhưng mà ta nghĩ rời đi một đoạn thời gian, cho nàng thời gian và không gian tiếp nhận thực tế."
Trần Tử Hân gật đầu: "Có chuyện cứ tới tìm chúng ta, chúng ta là bằng hữu mà, thế giới của ta trừ thể thao điện tử ra cũng chỉ còn lại các ngươi."

"Yên tâm.

Ta về trước đây." Cố Tô An cũng không vào gặp Diệp Thời Tầm, ngược lại ở ngoài phòng bệnh cáo từ Trần Tử Hân rồi rời khỏi.
Chờ tất cả mọi người đều đi, Diệp Thời Tầm một thân một mình nằm trên giường bệnh sững sờ nhìn trần nhà trắng xóa.

Đợi cả một ngày, trừ Tiêu Luyến ra ngoài du lịch cùng Trái Táo đang dốc lòng nghiên cứu sản phẩm mới ra, mọi người đều chạy tới nhìn nàng.

Nhưng đáy lòng luôn cảm thấy người nàng muốn chờ còn chưa tới.
Ngay tại lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Diệp Thời Tầm thấy một nam nhân văn nhã lịch sự đi vào.
"Thời Tầm, kết quả kiểm tra của bệnh viện nói ngươi mất đi một phần trí nhớ, ngươi hiện tại có khỏe không?" Trần Dược mặt lộ lo âu, giọng nói mang nhàn nhạt thương tiếc.
Diệp Thời Tầm trong lòng phát hoảng, nhìn Trần Dược hỏi: "Xin lỗi, xin hỏi ngươi là?"
"Xem ra ngươi thật sự không nhớ ta, bất quá không sao, ta một lần nữa tự giới thiệu mình là được." Trần Dược cười nói: "Ta tên Trần Dược, là bác sĩ bệnh viện này.

Chúng ta sở dĩ nhận biết, là bởi vì có một ngày ngươi ở trên đường cứu phụ thân ta đang đột phát bệnh cấp tính."
Diệp Thời Tầm như có điều suy nghĩ gật đầu, nàng vẫn rất cảm thấy mình có thiện tâm, cho nên lời Trần Dược nói nàng tin bảy tám phần.
Bất quá nhìn vẻ mặt Trần Dược, Diệp Thời Tầm cảm thấy nam nhân này với nàng còn có mối liên hệ khác, nếu không sao có thể ở trong mắt nam nhân này nhìn ra ái mộ?
Quả nhiên, ngay một giây sau Trần Dược nói với Diệp Thời Tầm: "Kỳ thực trước khi ngươi mất trí nhớ, quan hệ giữa chúng ta rất tốt.

Ta đã từng tỏ tình với ngươi, sau đó..."
Giọng nói Trần Dược dần nhỏ đi, Diệp Thời Tầm tò mò nhìn về phía hắn: "Sau đó thì sao?"
Trần Dược mặt không đổi sắc, nhưng mà sau nhiều lần tranh đấu dưới đáy lòng, hắn cuối cùng lấy dũng khí nói: "Sau đó ngươi đáp ứng lời tỏ tình của ta."
"Bác sĩ Trần, ngươi...!không lừa gạt ta chứ?" Diệp Thời Tầm trong đầu không dám tin tưởng, nàng làm sao sẽ đáp ứng Trần Dược tỏ tình? Diệp Thời Tầm nhíu chặt mày, sống chẳng còn gì lưu luyến nằm vật xuống: Ngắn ngủi mấy tháng, đã xảy ra cái gì? Tại sao ngay cả bạn trai đều lòi ra?
Sắc mặt Trần Dược trở nên rất quái dị, ít nhất Diệp Thời Tầm cảm thấy Trần Dược bây giờ nhìn rất kỳ quái, bất quá liên tưởng đến ban nãy, Diệp Thời Tầm lầm tưởng là bởi vì bản thân quên hắn, nên mới làm Trần Dược cảm thấy thương tâm khổ sở.
Cuối cùng Diệp Thời Tầm nhỏ giọng nói: "Xin lỗi bác sĩ Trần, ta hiện tại không nhớ ngươi, ta...!ngươi có thể đi ra ngoài trước không, ta muốn nghỉ ngơi một hồi."
"Được, nhưng cho dù ngươi quên ta, cũng đừng gọi ta là bác sĩ Trần được không? Gọi là Trần Dược." Trần Dược lộ ra vẻ mặt thương tâm, cứ như thể Diệp Thời Tầm là nữ cặn bã cô phụ hắn vậy.
Diệp Thời Tầm lập tức gật đầu: "Được, Trần bác...!Trần Dược! Ngươi có thể rời đi trước, để cho ta yên tĩnh được không?"
"Được rồi, ta đi trước.

Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta trở lại thăm ngươi." Trần Dược quyến luyến rời khỏi.
Sau khi Trần Dược đi, Diệp Thời Tầm nằm trên giường bệnh vùng vẫy rất lâu, cuối cùng lật tìm di động của mình.

Theo bản năng mở khóa, thấy được hình nên bên trong, Diệp Thời Tầm vứt đi không vui lúc nãy, đây rõ ràng chính là người đầu tiên nàng gặp sau khi tỉnh lại.
Có thể để mình đặt ảnh nàng làm hình nên, xem ra người kia rất quan trọng đối với mình.
Diệp Thời Tầm lục danh bạ, cuối cùng nhắm vào hàng chữ "Trái Táo".

Ngón tay khẽ chạm màn hình, bấm gửi tin nhắn.

Diệp Thời Tầm: 【Ta mất trí nhớ, ta muốn hỏi ngươi một chút, trong khoảng thời gian trí nhớ bị mất này, ta có bạn trai hay không?】
Trái táo: 【Thân ái ~ ta rất thương cảm tình trạng của ngươi, nhưng mà ta có một sự thực càng thêm đả kích, ngươi xác định muốn nghe sao?】
Diệp Thời Tầm: 【Không xác định cho lắm.】
Trái Táo: 【Được rồi, bảo bối ~ ngươi không có bạn trai yo ~】
Diệp Thời Tầm thở phào nhẹ nhõm, bất quá cũng rất nghi hoặc, tại sao Trần Dược lại lừa gạt nàng, nhưng mà ngay một giây sau lại thấy Trái Táo phát tới tin tức thất kinh ngay tại chỗ.
Trái Táo: 【Tiểu Tầm Tầm, tuy rằng ngươi không có bạn trai, nhưng mà ngươi có một người bạn gái, đã đến trình độ cưới gả.

Không tin có thể lục tin nhắn, thông báo kết hôn ngươi gửi bọn ta vẫn còn đó.】
Diệp Thời Tầm không dám tin lật lên trên, kết quả thật sự có một thông báo kết hôn bản thân chuẩn bị sẵn.

Câm nín cầm di động trong tay, Diệp Thời Tầm không dám tin nhìn chằm chằm màn ảnh, hy vọng Trái Táo có thể nói với nàng, đây là một trò đùa.
Trái Táo: 【Bảo bối, đám kia đã nói với ta về chuyện của ngươi.

Hiện tại chắc ngươi sẽ có phản ứng dị ứng phải không, có cảm thấy chán ghét khó chịu không 】
Diệp Thời Tầm sững sờ nghĩ một chút, hình như có chút khó chịu, nhưng còn không đến nỗi chán ghét, đây là vì sao?
Diệp Thời Tầm:【Cảm giác trong lòng rất bực bội khó chịu, nhưng còn chưa đến mức chán ghét muốn ói.】
Trái Táo:【Thân ái ~ ngươi hiện tại có hai lựa chọn, một, trực tiếp mặc kệ nữ nhân ngươi đã từng yêu sâu đậm kia.

Sau đó tìm nam nhân nào ngươi thấy có chút hảo cảm cùng chung cuộc đời còn lại.

Thứ hai, thử thay đổi bản thân.

Dù sao cũng đã từng yêu người kia, biết đâu nếu ngươi không ngừng cố gắng, có thể lại lần nữa yêu nàng.

Bảo bối, điều này ngươi tự cân nhắc, người ta không giúp được ngươi đâu.】
Lại lần nữa yêu người kia? Thật có thể sao?
Trái Táo: 【Thân ái, ngươi do dự đúng không? Đã là homophobia tại sao ngươi lại do dự vấn đề này? Có thể thấy ngươi đã cong, đừng kiên trì mấy thứ ruồi bu nữa, đừng nhát gan, dũng cảm truy tìm tình yêu đi.】
Diệp Thời Tầm nhìn tin nhắn Trái Táo gửi tới, khóe miệng hơi co quắp, mấy người khác thay đổi rất nhiều, duy chỉ có Trái Táo vẫn như cũ, cách màn ảnh cũng có thể thấy được cái điệu bộ lẳng lơ của nàng.
Diệp Thời Tầm nghĩ một chút về Trái Táo trong trí nhớ, nếu không phải quen người này từ nhỏ, nhất định sẽ tưởng đối phương là yêu tinh nào tu luyện trong rừng sâu chui ra ngoài.
Nhất là bởi vì cả ngày ngâm mình trong phòng làm bánh ngọt, trên người luôn có một mùi thơm thoang thoảng, hơn nữa tính cách còn rất phóng khoáng, bất kể là đối mặt người quen hay người đi đường không quen, nàng đều có thể show ra đủ loại phong tình vạn chủng.
Bởi vì vẻ ngoài không đứng đắn của Trái Táo, dẫn đến Diệp Thời Tầm cảm thấy nghi ngờ chủ ý nàng đưa ra:【Nhưng mà ta hiện tại không biết làm sao đến gần nàng, hơn nữa ta tỉnh lại đã một ngày mà nàng cũng không tới thăm ta, ta làm sao nói với nàng kế hoạch của ta?】
Trái Táo:【Thân ái, sao ngươi bị ngu đi vậy? Ngươi đem kế hoạch của ngươi nói cho nàng làm gì?】
Trái Táo:【Nghe nói ngươi tỉnh lại thấy hai người Giang Ngữ Nhu cùng Trần Tử Hân dính nhau nên khó chịu nôn mửa, có phải nàng biết chuyện này nên không dám đến gần ngươi?】
Trái Táo:【Người quên mất nàng rồi, ngươi cảm thấy nàng làm sao xuất hiện trước mặt ngươi? Trực tiếp tới tìm ngươi, sau đó nói với ngươi: "Diệp Thời Tầm, ta là người yêu của ngươi." ngươi cảm thấy đây là chuyện người bình thường có thể làm ra sao? Cái này chắc chỉ có Tiêu Luyến mới có thể làm được.】
Ba tin nhắn liên tiếp chém cho Diệp Thời Tầm ứng phó không kịp.
Chưa kịp trả lời, Trái Táo lại gửi thêm một tin: "Thân ái, ta phải vào núi rồi, không thể tiếp tục bồi ngươi.


Chúc ngươi may mắn nga ~ "
Nằm trên giường bệnh lẳng lặng nhìn di động, trong lòng phức tạp vô cùng, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra gì, dứt khoát bỏ điện thoại sang một bên buồn bực trùm chăn ngủ.
Ngay khi Diệp Thời Tầm ngủ mất, thanh âm máy móc linh hoạt kỳ ảo vang lên trong phòng bệnh.
【Ký chủ tôn kính, ngài có thể trực tiếp đem một phần ký ức để lại trong đầu nàng, tại sao phải mang hết đi?】
"Nàng sở dĩ đem lòng yêu người kia, có một phần rất lớn được quyết định bởi ký ức của ta.

Như vậy đối với hai người họ mà nói đều không công bằng, cho nên ta lấy đi trí nhớ của nàng, cho mọi người thêm một cơ hội.

Ví dụ như có tha thứ ba mẹ hay không, có tha thứ Tô Vận của thế giới này hay không, có cứu được Tiêu Luyến hay không, những thứ này đều cần nàng lựa chọn, một khi ta lưu lại ký ức cho nàng, ảnh hưởng mang đến không thể khinh thường.

Càng huống chi nơi này còn một phần đại lễ đang chờ nàng."
Ngày kế Diệp Thời Tầm tỉnh lại, nhìn thấy chính là Trần Dược mặt đầy lo âu, Diệp Thời Tầm trong lòng thầm trào phúng, tên này quả thực làm người chán ghét.
Bất quá Diệp Thời Tầm đối hắn lãnh đạm Trần Dược không thèm để ý chút nào, đem canh bổ đã hầm xong đưa đến trước mặt Diệp Thời Tầm, ân cần thăm hỏi: "Chào buổi sáng, ta đã hầm canh bổ cho ngươi, muốn uống chút không?"
Dứt lời, còn không đợi Diệp Thời Tầm phản ứng, Trần Dược đã mở hộp giữ nhiệt ra, Diệp Thời Tầm khẽ cau mày, ngữ khí không tốt lắm, nói: "Xin lỗi bác sĩ Trần, trải qua thận trọng suy tính, ta cảm thấy ta không hề thích ngươi.

Đối với đồ vật do người không thích đưa tới, ta trước nay đều không tiếp nhận.

Xin mang canh bổ của ngươi ra cửa quẹo phải.

Cảm ơn!"
Trần Dược mặt khiếp sợ nhìn Diệp Thời Tầm, trong trí nhớ của hắn, Diệp Thời Tầm trước nay chưa từng khó chịu với hắn như vậy.

Nhưng mà Diệp Thời Tầm liếc mắt một cái, bình tĩnh nói: "Nhớ đóng cửa, bác sĩ Trần, tạm biệt."
"Thời Tầm, ngươi..." Trần Dược hôm nay bị đả kích không nhỏ.
Diệp Thời Tầm đáy mắt không chút gợn sóng nào, ngữ khí cũng hết sức bình tĩnh: "Quan hệ của chúng ta hình như không tốt đến mức ngươi được phép gọi tên ta.

Bác sĩ Trần, ta họ Diệp."
"Diệp tiểu thư, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe." Trần Dược vẻ mặt tổn thương, không dám lại nhìn Diệp Thời Tầm, bất quá trước khi đi hắn vẫn để canh bổ lại.
Diệp Thời Tầm ngửi mùi canh, đúng là làm người ta thèm ăn, nhưng mà Diệp Thời Tầm gọi tới y tá, nhờ đổ canh đi, thuận tiện đem hộp giữ nhiệt trả lại cho Trần Dược..


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!