Editor: YuuSắc mặt ảm đạm của Phó Doanh Xuyên vô cùng đáng sợ.
Tô Diệu Ngôn nhìn anh, miệng vài lần mở ra rồi lại đóng lại, nhất thời không biết nên nói gì.
Hai người duy trì sự im lặng kỳ lạ. Cách đó không xa, bọn trẻ ở bên bồn hoa nhỏ lại bắt đầu đá bóng, tiếng reo hò cổ vũ vang lên hết lần này đến lần khác, nhưng bọn họ giống như bị một tấm kính cứng che kín, những vui sướng kia cũng không thể thâm nhập vào bên trong.
“Không phải em nói đang quay phim ở phim trường sao?”
Giọng của Phó Doanh Xuyên khàn khàn, hoà lẫn cùng với bóng đêm mênh mông, lạnh lùng, mơ hồ.
Tô Diệu Ngôn suy nghĩ một hồi rồi tiến về phía trước. Cô không nhìn Phó Doanh Xuyên, cúi đầu nói: “Đoàn phim đã sắp xếp cho em nghỉ ngơi một ngày, em về để thăm mẹ.”
“Cùng với đàn anh kia sao?” Anh khẽ cười, có chút châm chọc.
“Không.” Tô Diệu Ngôn tiến tới muốn giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu. Em với đàn anh là…”
Phó Doanh Xuyên nắm chặt tay, cơ bắp căng chặt, hung dữ nói: “Là gì?”
“…”
Cô bỗng cảm thấy mệt mỏi, trái tim cũng mệt mỏi.
Cô không biết phải hỏi anh như thế nào về những lời Sầm San đã nói, mà cô cũng không biết nếu hỏi ra thì sẽ như thế nào? Bọn họ cũng đâu phải người yêu của nhau đâu, tranh cãi thì có ích gì chứ?
“Bọn em trong sạch, cần thiết phải báo cáo với anh sao?” Tô Diệu Ngôn ngẩng đầu: “Em là phạm nhân à? Một chút tự do em cũng không thể có sao?”
Phó Doanh Xuyên như bị kích động bởi những lời này, trong mắt hiện lên chút khó tin.
Anh nhìn cô chăm chú trong 10 giây, cơn tức giận lúc ban đầu dần dần trở thành lạnh nhạt, cuối cùng là cảm xúc mà người khác không thể nhìn ra.
Sau đó, anh không nói gì, lên xe rời đi.
Tiếng đóng cửa rung trời chuyển đất đó vang lên cũng khiến trái tim Tô Diệu Ngôn chấn động.
***
1906.
Khi Khang Tuyền đến phòng riêng, Phó Doanh Xuyên đã uống hết một chai XO.
“Có chuyện gì vậy?” Khang Tuyền nhìn Ngôn Trạm đang ngồi trong góc yên lặng đọc sách: “Cậu ta bị sao vậy?”
Ngôn Trạm nâng cặp kính vàng lên, lật một trang giấy.
“…”
Cô độc quái gở!
Khang Tuyền đi đến quầy bar ngồi xuống. Phó Doanh Xuyên đang rót rượu, anh ta dùng tay chặn lấy miệng ly: “Có chuyện gì thì cứ nói, đây không phải phong cách của cậu.”
Phó Doanh Xuyên hất tay anh ta ra, tiếp tục uống.
“…”
Cô độc lạnh lùng!
Khang Tuyền đã tự hỏi chính mình hàng nghìn lần: Rõ ràng anh ta mới là đại ca, tại sao trước mặt hai tên nhóc thối này lại trở thành cháu trai chứ?
“Muốn uống đúng không?” Khang Tuyền đứng dậy: “Vừa lúc anh đây có mấy bình rượu vị không tệ, bây giờ sẽ lấy ra để hiếu kính cậu, cho cậu uống vui vẻ. Anh cũng sẽ gọi mấy người đẹp tới hỗ trợ nữa, đảm bảo tâm trạng của cậu sẽ cất cánh.”
Anh ta chuẩn bị rời đi thì tên Cô độc quái gở trong góc lại lật sang trang sách khác, cuối cùng cũng mở miệng: “Có khi anh nên mang chai giấm tới.”
Khang Tuyền sững sờ.
Nếu không phải do giọng nói của cậu bạn quái gở lạnh lùng kia như chiếc giường băng hàn ngọc trong phái Cổ Mộ, anh ta còn tưởng mình bị ảo giác.
“Lấy giấm?” Khang Tuyền lại ngồi xuống: “Lấy giấm làm gì?”
Ngôn Trạm đóng quyển sách lại rồi đứng lên, lạnh lùng nói “Đi đây”, bộ dạng thiếu đòn giống như chỉ cần nói nhiều hơn một chữ nữa sẽ thua.
Khang Tuyền đập bàn, hét lớn: “Cái phòng VIP mà anh cho các cậu khiến các cậu tức giận sao? Cậu về sớm như vậy làm gì? Chẳng khác gì một lão già không có đời sống tình dục cả. Về ôm sự cô đơn sao?”
Ngôn Trạm liếc mắt nhìn một cái, mắt kính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo: “Cho mèo ăn.”
“Cái gì?!” Giọng nói của Khang Tuyền méo mó: “Cậu còn có tâm tư nuôi mèo sao? Ồ, không đúng. Cậu nuôi mèo từ khi nào vậy?”
Ngôn Trạm cầm sách rời đi.
“…”
Cô độc bị điên rồi.
Khang Tuyền tức giận đến mức cầm lấy cái ly tự rót cho mình chút rượu, lắc đầu nói: “Khó hiểu. Không biết tên nhóc Ngôn Trạm kia mỗi ngày đều che giấu cái gì trong đầu vậy? Chuyện của cậu ta với vị hôn thê chẳng phải từ đời tám hoánh rồi sao? Sao lại… Doanh Xuyên, rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy?”
Phó Doanh Xuyên đột nhiên cầm lấy bình rượu uống trực tiếp.
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến cảnh Tô Diệu Ngôn và tên họ Quý kia thân mật với nhau, anh lại thấy tức giận. Không phải là anh không tin tính cách của Tô Diệu Ngôn, nhưng tính chiếm hữu của anh đối với cô nghiêm trọng hơn anh tưởng rất nhiều.
Nhưng đằng sau sự chiếm hữu này thực ra là một sự thiếu tự tin sâu sắc —— Tô Diệu Ngôn không thuộc về anh.
“Cậu đừng uống nữa.” Khang Tuyền nghiêm túc nói: “Dạ dày đã không khoẻ còn uống nhiều như vậy, tôi biết phải giải thích với chú Phó như thế nào?”
Phó Doanh Xuyên không nghe, còn định tiếp tục mở chai mới.
Khang Tuyền cũng nóng nảy, hỏi anh đã xảy ra chuyện gì không thể nói hay sao? Hơn nữa hai người đã quen biết lâu như vậy, Phó Doanh Xuyên luôn là người điều hành nắm chắc phần thắng trong tay, anh chưa bao giờ mượn rượu để giải sầu như thế này.
Chẳng lẽ…
“Bạn gái nhỏ của cậu vứt bỏ cậu rồi sao?” Khang Tuyền lén nhìn anh rồi nói.
Phó Doanh Xuyên ngước mắt lên, trong mắt hiện lên hai chữ —— Cút đi.
Khang Tuyền cười nói: “Tôi còn tưởng chuyện gì chứ. Cô gái đó còn nhỏ tuổi, cậu kiên nhẫn một chút có được không? Hơn nữa trước đó hai người còn là anh em, sao cô ấy có thể thay đổi nhanh như vậy được.
Anh em.
Gần đây Phó Doanh Xuyên thường nghĩ tới vấn đề này, nhỡ đâu Tô Diệu Ngôn ỷ lại anh chỉ vì mối quan hệ anh em, anh phải làm sao bây giờ? Nhỡ đâu cô không có bất kỳ cảm giác nào với anh trong phương diện đó…
Cộp!
Phó Doanh Xuyên đặt bình rượu xuống, đôi mắt ửng đỏ run rẩy.
***
Đã vài ngày Tô Diệu Ngôn không liên lạc với Phó Doanh Xuyên.
Cô trở lại phim trường làm việc, mọi việc vẫn như trước.
Nhưng màn ảnh chính là chiếc kính lúp, nó sẽ không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Dù chỉ một cảm xúc rất nhỏ của cô không đúng, lời thoại ngập ngừng, tất cả đều lọt vào mắt đạo diễn.
Hai ba lần như vậy, đạo diễn Hoàng yêu cầu cô tìm một nơi để suy nghĩ về nó, tạm thời không cần phải quay nữa.
Phan Tiểu Bối cầm sữa chua tới tìm Tô Diệu Ngôn.
Gần đây cô ấy cũng phát hiện ra có gì đó không ổn. Những chuyện khác thì không nói tới, nhưng Phó tổng đã lâu không thấy tới thăm, so với tần suốt gần như ngày nào cũng tới trước đây thì quả là khác xa một trời một vực.
Nhưng cô ấy không dám hỏi.
“Chị Diệu Diệu, em giúp chị tập lại lời thoại nhé?” Phan Tiểu Bối hỏi.
Tô Diệu Ngôn lắc đầu, nói: “Tiểu Bối, chị xin lỗi. Chị muốn ở một mình một lúc, em đừng lo, chị không sao đâu. Chỉ là chị muốn yên lặng thôi.”
Phan Tiểu Bối hiểu.
Trong phim trường mọi người ra ra vào vào, ai cũng có nhiệm vụ riêng phải thực hiện.
Tô Diệu Ngôn thu mình vào một góc, những người đi qua dường như đã ngầm đồng ý với nhau không để ý tới cô, chỉ nhanh chóng chú tâm hoàn thành công việc của mình.
Lúc trước, cô cũng chú tâm vào công việc như vậy.
“Sao lại ngồi đây một mình thế?”
Tô Diệu Ngôn nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại nhìn, Vạn Hâm đang đứng bên cạnh cửa.
Có lẽ cô ta vừa mới diễn xong, trên gương mặt còn lưu lại chút bụi bặm, giữa mày nhăn lại vì mệt mỏi, nhưng đôi mắt sáng ngời có thần, là sự chuyên nghiệp mà một diễn viên cần có.
“Chị Vạn Hâm.” Tô Diệu Ngôn đứng lên chào hỏi rồi nhường chỗ ngồi cho cô ta.
Vạn Hâm mỉm cười, che lại cổ rồi nói: “Em đang trong trạng thái không tốt, hay là tới xe của chị nghỉ ngơi một chút đi.”
“…”
Như thường lệ, chỉ có Vạn Hâm và Selina mới có thể lên xe bảo mẫu, xung quanh xe còn có một vòng vệ sĩ vây quanh, nếu không có sự cho phép của bọn họ thì người ngoài không được lên xe.
Selina rót nước cam cho Tô Diệu Ngôn rồi ngồi ở một bên xem bản kế hoạch, bầu không khí trong xe tương đối nặng nề và khó xử.
“Em đã quấy rấy chị rồi, chị Vạn Hâm.” Tô Diệu Ngôn nói: “Thật ra em ngồi nghỉ ở bên ngoài một lúc là ổn thôi, chị còn…”
Vạn Hâm nâng cằm lên: “Em cứ ngồi đây đi. Hôm nay chị đã thấy trạng thái của em khi đóng phim rồi. Sao vậy? Có tâm sự gì sao? Hay là, phương diện tình cảm xuất hiện vấn đề?”
Cô sửng sốt, cúi đầu nói: “Không, không phải ạ. Chỉ là em hơi khó chịu thôi. Cảm ơn chị Vạn Hâm đã quan tâm.”
Vạn Hâm mỉm cười đáp lại, nhấp một ngụm nước cam.
Thật ra Tô Diệu Ngôn có chút khó xử.
Vừa rồi tiền bối đột nhiên quan tâm như vậy, mà xung quanh lại có không ít nhân viên công tác quan sát, nếu cô từ chối, một là tát vào mặt tiền bối, hai là cho mọi người thấy mình quá không biết điều, nên chỉ có thể đồng ý.
“Chị Vạn Hâm, em…”
“Hâm Hâm, em nghe nói chuyện của Chu Hiểu Vi chưa?” Selina đột nhiên nói.
Vạn Hâm đặt cái ly xuống, cầm gối lên chỉnh lại tư thế ngồi rồi đáp: “Chị nói tin đồn của cô ấy với người chồng giàu có sao? Em có biết một chút, nhưng chân tướng thế nào thì không rõ.”
“Còn có thể như thế nào chứ?” Selina nói: “Cô bé lọ lem thật sự có thể hòa hợp với giới nhà giàu sao? Lúc trước phí sức cố chen vào, bây giờ chồng gặp được đối tượng có ích hơn cho sự nghiệp, đương nhiên sẽ chọn người có lợi hơn.”
Vạn Hâm không để tâm chuyện đó: “Nhưng năm đó chị Hiểu Vi cầm được giải ảnh hậu mới lấy chồng giàu có, cho nên chị ấy có một sự tự tin nhất định. Trong nhiều năm sau đó, chị ấy cũng ở nhà để tập trung cho chồng con.”
Selina giễu cợt: “Giới giải trí vốn là một tổ hợp danh lợi, ở một nơi tư bản khống chế mặt mũi, sự tự tin đáng để nói sao?”
Vạn Hâm thở dài tiếc nuối, đang định nói gì đó thì mắt cô ta quét qua Tô Diệu Ngôn, bày ra một khuôn mặt tươi cười thân thiện.
“Có phải em cho rằng bọn chị sẽ không tò mò chuyện của người khác đúng không? Ngành này rộng lớn như vậy, thỉnh thoảng chị cũng thích tán gẫu. Nhưng mà em đừng nói ra bên ngoài nhé.”
“Vâng.” Tô Diệu Ngôn nắm lấy tay ghế ngồi, khớp xương chuyển sang trắng bệch: “Chị Vạn Hâm, Chu Hiểu Vi mà các chị vừa nhắc đến…”
Selina nói: “Chính là Chu Hiểu Vi đó. Thời trẻ kết hôn với một gia đình giàu. Phong cảnh là vô biên, cuộc sống thực tế như thế nào thì chỉ có chính mình mới biết. Diệu Ngôn, em vừa bước chân vào giới, vẫn còn quan sát quá ít. Chúng ta ở trong giới nhất định phải thực tế, có một số chuyện sẽ chỉ xuất hiện trên phim truyền hình mà thôi, em hiểu không?”
Tô Diệu Ngôn gật đầu.
Không lâu sau, cô tìm cái cớ để rời khỏi xe bảo mẫu.
Ngay sau khi cô rời đi, Selina ném bản kế hoạch xuống, nhíu mày nói: “Như vậy cũng được sao? Nếu cô ta là người của Phó Doanh Xuyên, tốt hơn hết là đừng khiêu khích cô ta.”
Vạn Hâm vuốt ve móng tay được sơn màu đỏ tươi của mình, cười ngây ngô: “Em khiêu khích cái gì chứ? Dạy cho cô ta một bài học, cô ta còn phải cảm ơn em.”
Selina không nói gì.
***
Tâm trạng của Tô Diệu Ngôn vẫn chưa thể điều chỉnh được.
Mà người phụ trách cũng không gọi cô tới để diễn. Phan Tiểu Bối tới hỏi, người phụ trách cũng trực tiếp nói đợi ngày mai tính tiếp.
“Chị Diệu Diệu, hay là tối nay em với chị đi ăn một bữa ngon ngon đi?” Phan Tiểu Bối đề nghị: “Ăn xong, em sẽ cùng chị chạy mấy vòng ở dưới khách sạn, sẽ không béo đâu.”
Tô Diệu Ngôn cảm ơn sự quan tâm của cô ấy, nghĩ nghĩ một hồi, cô nói: “Hay là chúng ta đi ăn bánh ngọt nhé? Chị mời.”
“Vâng.”
Hai người thu dọn rồi lên đường.
Khi chuẩn bị rời khỏi phim trường, Phan Tiểu Bối nhận được cuộc gọi từ Phan Tiểu Bảo.
“A, kết thúc công việc rồi sao. Bây giờ chúng ta ra ngoài quẩy một bữa đi!”
“…”
“Liên quan gì đến anh? Ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn của anh đi, đừng để em về…”
Còn chưa dứt lời, Phan Tiểu Bảo từ từ xuất hiện ở sau cánh cửa sắt của phim trường.
“Nà ní? Anh, em nhìn thấy linh hồn nhỏ bé của anh rồi!”
Phan Tiểu Bảo trợn mắt, cúp điện thoại rồi vẫy vẫy tay với hai cô, hét lớn: “Này, anh đến thăm hai đứa đây!”
Sau một tháng không gặp, chân của Phan Tiểu Bảo đã bình phục được một nửa.
“Ồ, Diệu Diệu nhà chúng ta đẹp hơn thì phải.” Anh ta cười nói: “Nhìn đoàn phim chăm sóc em này, bảo em tới đóng phim còn quan tâm như vậy nữa.”
Tô Diệu Ngôn nói: “Cái mông ngựa của anh, nói chung vẫn là do đạo diễn Hoàng giỏi. Nhưng được đi theo đội ngũ chuyên nghiệp như vậy, em thật sự có thể học được rất nhiều điều. Lần này quá đáng giá.”
“Đáng giá? Nếu đáng giá thì em phải…”
“Cảm ơn tôi thật nhiều đó, Tiểu Diệu Diệu.”
Chiếc Land Rover màu đen bên đường hạ cửa sổ xe xuống, để lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt của Tạ Hoài Thâm.
~