Editor: YuuLily bị thương nặng và được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê.
Thời gian xảy ra vụ việc cụ thể vào khoảng từ 1 giờ đến 5 giờ sáng hôm nay, chưa rõ nguyên nhân gây ra thương tích, nhưng vết thương trên người rất nhiều, không phải là tai nạn ngoài ý muốn.
Tô Diệu Ngôn và Diệp Nhiễm đồng thời được cảnh sát mời đến phối hợp điều tra, A Khắc và Đinh Đang rất lâu cũng không thấy mặt mũi.
Hơn 10 giờ.
Luật sư ra khỏi văn phòng trước.
Phó Doanh Xuyên đang đứng trước ban công cuối hành lang. Luật sư nhìn về phía anh, khẽ gật đầu rồi nhờ một nữ cảnh sát mang một cốc nước ấm tới cho Tô Diệu Ngôn, sau đó bước tới báo cáo tình hình.
“Phó tổng, cô Tô không xảy ra chuyện gì.” Luật sư nói: “Bây giờ tôi sẽ đi xử lý thủ tục, cô Tô sẽ sớm ra ngoài thôi.”
Phó Doanh Xuyên thở dài: “Còn có tình tiết nào khác không?”
Luật sư dừng lại một chút, xác thật là có một vấn đề khá tế nhị, cũng không dễ để đánh giá…
5 phút sau, Tô Diệu Ngôn và Diệp Nhiễm cùng bước ra.
Cảnh sát thông báo rằng bọn họ không được rời khỏi thành phố B trong khoảng thời gian này, nếu có vấn đề khác xảy ra, bọn họ sẽ được yêu cầu hỗ trợ điều tra bất cứ lúc nào.
Hai người đồng ý, sau đó ngồi ở phòng nghỉ bên ngoài chờ làm thủ tục.
“Haizz ——” Diệp Nhiễm xoa mặt, lấy điếu thuốc từ trong túi ra.
Tô Diệu Ngôn nhíu mày: “Nơi này là đồn cảnh sát, chị còn hút thuốc nữa sao?”
Diệu Nhiễm chống cằm chỉ vào bảng hiệu khu vực hút thuốc, bấm bật lửa, trong tích tắc, một làn khói trắng bay lên, lơ lửng trên không trung.
“Sáng mai chị định tới thăm Lily.”
“Em cũng đi.” Tô Diệu Ngôn vội nói: “8 giờ sáng mai chúng ta trực tiếp…”
Diệp Nhiễm lắc đầu: “Chuyện này không liên quan tới em, em phải làm gì thì cứ làm đi.”
“…”
Tô Diệu Ngôn không biết điều này có đúng không, nhưng sau khi biết thời điểm Lily xảy ra chuyện, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Trong lúc im lặng, Phó Doanh Xuyên và luật sự của anh bước từ trong văn phòng ra.
“Người đàn ông này,” Diệp Nhiễm nhả một vòng khói: “Cậu ta chính là người khiến em đau khổ vì tình sao? Trông cũng cực phẩm nhân gian đó.”
Tâm trạng của Tô Diệu Ngôn không được tốt, cô thở dài, bảo Diệp Nhiễm đừng nói linh tinh.
Mọi người rời khỏi đồn cảnh sát.
Diệp Nhiễm gọi taxi rời đi, Tô Diệu Ngôn đi theo Phó Doanh Xuyên tới chiếc Bentley màu đen.
Tô Diệu Ngôn vừa thắt dây an toàn vừa lẩm bẩm nói “Phiền phức”, sau đó dựa vào ghế xe, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phó Doanh Xuyên nhiều lần nhìn cô, nhưng không hỏi gì cả.
Hai người không nói gì suốt đoạn đường đi, quay trở lại khu nhà ở của người nhà nhân viên bệnh viện.
“Để em gọi Nhuyễn Nhuyễn xuống.” Tô Diệu Ngôn nói: “Hai người mau về nhà nghỉ ngơi đi ạ, cảm ơn.”
Phó Doanh Xuyên thấy cô vươn tay mở cửa xe ra, cuối cùng cũng mở miệng: “Thu dọn đồ đạc, cả em và Lệ Hạo cùng đi.”
***
Mạnh Nguyễn vui muốn chết.
Phó Lam đi công tác để bàn bạc các dự án, Mạnh Vĩ Bình cả năm cũng ở nước ngoài ít khi về nhà, cô ấy còn đang lo về việc trải qua kỳ nghỉ đông cô đơn, tĩnh mịch. Bây giờ có người chị em tốt tới thật tuyệt.
“Dì Văn cũng đi giao lưu đúng không?” Đôi mắt nai nhỏ của Mạnh Nguyễn cong lên: “Đây chính là ý trời. Nếu không tết này cậu với Tiểu Hạo ở một mình cũng sẽ nhàm chán, chúng ta bầu bạn đi!”
Lệ Hạo được sắp xếp ở trong phòng dành cho khách, Tô Diệu Ngôn thì theo thường lệ ngủ cùng Mạnh Nguyễn.
Cho tới bây giờ, trong đầu Tô Diệu Ngôn đều là rối bời. Cô cũng không rõ tại sao mình lại ngơ ngác chuyển đến sống trong nhà Mạnh Nguyễn? Có vẻ như mệnh lệnh của người đàn ông lúc đó còn sắc bén hơn cả thánh chỉ, chỉ cần cô nói một chữ “Không”, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Giải quyết xong xuôi mọi chuyện thì cũng đã gần 12 giờ, mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Mạnh Nguyễn rúc trong ổ chăn nhìn Tô Diệu Ngôn vẫn còn ngây ngốc, hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Chuyện hôm nay chỉ là tới hỗ trợ điều tra thôi, giúp đỡ cảnh sát cũng là nghĩa vụ của công dân mà.”
Tô Diệu Ngôn gật đầu, bảo Mạnh Nguyễn yên tâm, nhưng trông cô vẫn còn rất lo lắng.
Tắt đèn đi, phòng ngủ chìm trong bóng tối.
Mạnh Nguyễn vốn định tâm sự nhiều hơn với Tô Diệu Ngôn, nhưng không có giọng nói nào đáp lại khi cô ấy hỏi. Tô Diệu Ngôn giúp cô ấy kéo lại chăn bông, sau đó nằm yên tiếp tục nhìn trần nhà.
Chiếc đồng hồ treo tường vang lên từng tiếng tích tắc có quy luật, từng vòng tròn thời gian trôi qua.
Tích tắc.
2 giờ sáng.
Tô Diệu Ngôn rón rén nhấc chăn bông lên, xuống giường.
Cô sờ soạng đi tới phòng khách, ngồi yên không nhúc nhích ở trên ghế. Trong đầu có quá nhiều suy nghĩ khiến cô không thể nằm trên giường hồi lâu, cô muốn hít thở không khí.
Bụp ——
Đèn ngoài hành lang đột nhiên sáng lên, Tô Diệu Ngôn sửng sốt.
Phó Doanh Xuyên đang cầm một cốc nước, trên người mặc bộ quần áo ngủ bằng bông, áo phông trắng và quần xám. Ánh sáng lờ mờ từ trên đầu hắt xuống, kéo dài bóng dáng cao lớn của anh.
Tô Diệu Ngôn dùng tay chặn lại ánh sáng chói lòa, đứng dậy nói: “Em, em…”
Phó Doanh Xuyên điều chỉnh lại ánh sáng, chậm rãi đi đến phòng khách, cúi người bật đèn sàn ở cạnh bàn trà, không gian vốn lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp, xua tan đi bóng tối đáng sợ.
“Không ngủ được?” Người đàn ông hỏi.
Tô Diệu Ngôn cúi đầu: “Vâng.”
Cô đang mặc một chiếc váy ngủ hình gấu nhỏ màu hồng, một mảnh vải dài ôm lấy làn da trắng của cô, ngoại trừ mắt cá chân, cổ tay cùng cái cổ trắng ngần lộ ra thì trông cô giống như một con búp bê màu hồng.
Phó Doanh Xuyên bảo cô ngồi xuống, sau đó xoay người đi vào trong phòng bếp. Lúc quay trở lại, một tay anh cầm cốc cà phê, tay còn lại cầm một cốc sữa nóng hổi.
Tô Diệu Ngôn không nghĩ anh sẽ làm như vậy, cô cầm lấy cái cốc nhưng không biết phải nói như thế nào, cuối cùng lại nói hai chữ “Cảm ơn” đã nói 860 lần.
Phó Doanh Xuyên ngồi uống cà phê trên ghế sofa bên cạnh. Không có bộ vest trên người, trông anh giản dị đi không ít. Mái tóc gội xong chưa được sấy khô, tóc mái ngoan ngoãn dính ở trên trán, có chút trẻ con như một cậu nhóc mới lớn.
“Ngài còn chưa…”
“Hử?”
Tô Diệu Ngôn sửng sốt, sửa lại: “Anh còn chưa ngủ ạ?”
“Ừ.” Phó Doanh Xuyên vặn cổ, thần thái có chút mệt mỏi: “Xử lý công việc.”
“Ồ.”
Tô Diệu Ngôn thầm nghĩ chắc chắn anh đã mất quá nhiều thời gian cho cô nên mới phải dồn công việc lại như vậy.
Thời gian bọn họ quen nhau rất ngắn, số lần gặp nhau lại càng hiếm hơn, nhưng mỗi lần, cô lại đem đến không ít phiền phức cho anh. Nếu không phải nể mặt Mạnh Nguyễn, có lẽ anh đã sớm mặc kệ cô.
Phó Doanh Xuyên lại nhấp một ngụm cà phê.
Hai tay cô gái ôm chặt cốc thủy tinh, gục đầu xuống, lông mày cau có nãy giờ không hề giãn ra, cô cũng không biết liệu mình có gặp rắc rối không…
“Nghi phạm Từ Mỗ (Đinh Đang) bị bệnh tâm thần.”
Theo phân tích thông tin mà cảnh sát nắm giữ, Đinh Đang và A Khắc trước đây từng là một cặp tình nhân, mối quan hệ của họ kéo dài trong ba năm, mới chia tay gần đây. Nguyên nhân dẫn đến chia tay được người hàng xóm kể lại là khi cả hai sống chung, có thể do cô gái đó kiểm soát quá nhiều, mà chàng trai cũng là người không yên phận. Hai người thường xuyên cãi nhau vào ban đêm, đập phá đồ đạc và chửi thề là chuyện thường ngày.
“Trước khi nạn nhân xảy ra tai nạn, có một người mẫu nữ cũng đã từng trải qua chuyện tương tự.” Luật sư nói: “Người mẫu nữ đó sau khi bị thương đã chấp nhận giải quyết riêng, sau đó sự việc không trở thành vấn đề lớn. Người mẫu nữ kia và nạn nhân có hai điểm chung. Thứ nhất, là có mối quan hệ mập mờ với chàng trai kia, hai là trước khi xảy ra chuyện đã từng tiếp xúc với Từ Mỗ.”
Nói cách khác, khả năng cao của sự cố lần này là do “tình yêu”.
Các bên liên quan đến những vụ việc như vậy thường cực đoan và rất cực đoan, một khi đã nghĩ ra điều gì đó thì họ sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích, huống chi còn có tiền sử về bệnh tâm thần.
Theo phân tích của cảnh sát, rất có thể Đinh Đang đã có ác ý khi nhìn thấy cô gái đó có mối quan hệ không rõ ràng với A Khắc. Hiện tại không tìm thấy cô ta ở đâu, không biết sẽ làm gì tiếp theo.
“Rất sợ hãi sao?” Phó Doanh Xuyên điềm đạm hỏi.
Tô Diệu Ngôn khịt mũi, cười gượng: “Có một chút ạ.”
Cô lớn như vậy rồi nhưng chưa từng tới đồn cảnh sát, huống chi là bị một đồng chí cảnh sát bắt đi. Khi ngồi trong văn phòng, cô nhìn thấy cây bút của nữ cảnh sát viết viết gì đó trên bảng, cơ thể bất giác run lên.
“Không có gì đáng sợ cả.” Phó Doanh Xuyên nói: “Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn xảy ra thôi.”
Tô Diệu Ngôn gật đầu.
Nhưng dần dần, mắt cô đỏ hoe, khi mở miệng, giọng nói cũng vô thức mang theo tiếng khóc thút thít.
“Nếu lúc đó em báo cáo với chủ homestay đi tìm Lily thì mọi chuyện đã ổn rồi.” Tô Diệu Ngôn nức nở nói: “Em nghe thấy có tiếng người kêu cứu, em nghe thấy rất rõ.”
Những lời này nghẹn lại trong lòng cô rất trầm trọng, bây giờ nói ra, nước mắt cũng không khống chế được nữa.
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng khóc áp lực đứt quãng.
Cô gái ôm đầu gối co người lại, đôi vai yếu ớt không ngừng run rẩy. Người đàn ông ngồi chéo đối diện với cô, mặt vô cảm, không một lời an ủi, nhưng cũng không hề rời đi.
Không biết đã qua bao lâu.
Tô Diệu Ngôn khóc một hồi, cô dụi dụi mắt ngẩng đầu lên một chút, khàn giọng hỏi: “Có phải em rất đạo đức giả đúng không?”
Ánh mắt của Phó Doanh Xuyên thoáng động, như thể anh vừa thoát khỏi suy nghĩ hay ký ức nào đó, vẻ mặt có chút mất mát và mơ hồ.
“Không.”
Anh lại cầm cốc cà phê lên đưa tới bên miệng, lại phát hiện ra cà phê đã nguội lạnh.
“Có rất nhiều lý do cho những gì đã xảy ra.” Phó Doanh Xuyên tiếp tục nói: “Không cần bận tâm về những chuyện này.”
Tô Diệu Ngôn hiểu điều này, nhưng cô không khỏi nghĩ đến nếu lúc đó cô gọi người tới, có lẽ Lily sẽ không xảy ra chuyện, mọi người vẫn còn thường xuyên gặp nhau.
“Vậy anh có cảm thấy em phải chịu trách nhiệm không?” Cô hỏi.
Phó Doanh Xuyên đặt cốc cà phê xuống, hai tay giao nhau tùy ý đặt trên đùi, trả lời: “Có.”
Sống lưng của Tô Diệu Ngôn chợt lạnh đi.
“Nhưng không phải ai cũng sẽ phải gánh chịu những trách nhiệm đột ngột đó.” Anh lại nói: “Đặc biệt là những trách nhiệm không rõ ràng.”
Trách nhiệm không rõ ràng…
Tô Diệu Ngôn không hiểu rõ lời này lắm, nhưng lúc này người đàn ông đã đứng dậy, đôi mắt màu hổ phách của anh nhìn vào nơi nào đó, mơ hồ nói: “Việc này đòi hỏi em phải tự thông suốt, nếu không, chỉ có thể đi ngủ thôi.”
Cô càng nghe lại càng mơ hồ, cũng đứng lên, nhẹ giọng hỏi: “Anh cũng có tâm sự gì sao? Nếu anh muốn, anh có thể nói với em.”
Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt hờ hững sâu thẳm nhưng trống rỗng.
Tô Diệu Ngôn nhận ra vừa rồi mình đã hỏi tới chuyện riêng tư của anh, lập tức giải thích: “Anh nghe em nói nhiều như vậy, cho nên em nghĩ… Em cũng có thể làm người lắng nghe. Em không phải muốn dò hỏi anh! Anh đừng hiểu lầm.”
Mặc dù cô gái đã cố hết sức không để tay chân mình luống cuống, nhưng đôi mắt cô quá mức trong veo, nó đã sớm để lộ sự sợ hãi và căng thẳng của cô.
Phó Doanh Xuyên đột nhiên quay lại đối mặt với cô, cô giật mình, vô thức lùi lại nửa bước.
Anh nhìn thấy, cũng tiến lên một bước.
“…”
Như này là sao?
Tô Diệu Ngôn tiếp tục lùi về phía sau, mà người đàn ông cũng tiếp tục tiến tới.
Bắp chân của cô va vào ghế, không còn đường lui nữa, nhưng người đàn ông vẫn tiến về phía cô, bóng dáng cao lớn bao phủ lấy cô trong nháy mắt.
“Em sai rồi.” Tô Diệu Ngôn rụt cổ, nói: “Ngài đừng tức giận.”
“Hử?”
“…”
Hử cái gì mà hử, cô chỉ rất tự nhiên mà quan tâm đến anh, anh không muốn nói thì thôi, còn hù dọa người khác như vậy làm gì.
“Em thật sự không phải cố tình muốn thăm dò ngài đâu.”
Phó Doanh Xuyên rốt cuộc cũng dừng bước chân.
Đèn sàn giữa hai người tỏa ra một tia sáng, ánh sáng tách ra làm đôi, một nửa hắt lên chân cô gái, một nửa dừng trên chân người đàn ông. Dường như chúng hợp nhất lại với nhau, nhưng cũng có ranh giới khác biệt.
“Em sợ anh.”
Trái tim Tô Diệu Ngôn run rẩy, lắc đầu: “Không có.”
“Vậy em trốn làm gì?”
“…”
Áp lực từ núi băng vô cùng lớn.
Phó Doanh Xuyên lại tiến về phía trước, mà cô cũng lùi về phía sau như một con thỏ, kết quả lại vấp phải cái ghế dựa, mông lập tức ngồi xuống ghế.
Giây tiếp theo, tay người đàn ông đè vào tay vịn ở hai đầu ghế, cúi người khóa chặt cô ở giữa cơ thể anh và ghế dựa.