Editor: YuuBuổi trưa, mọi người chơi mệt nên đã đi nghỉ trưa.
Trong khoảng sân trống, thỉnh thoảng có vài con chim ở trên cao bay ngang qua, tiếng ríu rít của chúng vang vọng cả một góc trời.
Tô Diệu Ngôn ngồi trên xích đu suy nghĩ đủ thứ chuyện.
Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên mình đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, không khỏi tưởng tượng mình chính là nhân vật nữ chính trong đó, có một nam chính đẹp trai, nhiều tiền, toàn tâm toàn ý yêu cô… Càng lớn, ảo tưởng vẫn còn đó, nhưng cô lại biết ảo tưởng cũng chỉ là một điều viển vông.
Tô Diệu Ngôn khao khát tìm được một người đàn ông vừa dũng cảm lại vừa có trách nhiệm như ba cô.
Cô đã vô số lần nghĩ rằng hãy lấp đầy tương lai bằng tình yêu, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mối tình đầu của mình còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.
“Có gì đặc biệt hơn người khác chứ.” Cô lắc lắc cái xích đu, đá viên sỏi dưới chân đi: “Không thích không phải tốt hơn sao? Mình không thích… Không thích.”
Tô Diệu Ngôn nhảy khỏi xích đu.
Khi bọn họ từ trên núi trở về có đi ngang qua một khu rừng nhỏ, Thiệu Nam nói sau này nó sẽ được quy hoạch thành khu cắm trại cho du khách, bên trong có một cái hồ nhỏ hình trái tim, rất đẹp.
Cô muốn đi xem.
Tô Diệu Ngôn vừa đi vừa ngân nga suốt cả quãng đường, cố gắng giữ cho tâm trạng mình trong trạng thái “Không sao cả”. Bất tri bất giác, cô thậm chí còn không biết mình đã đi đến đâu.
Thích không dễ, không thích lại càng khó hơn.
Tô Diệu Ngôn hối hận vì ngày hôm đó mình đã đi cất chăn, nếu không có ngày hôm đó thì những chuyện sau đó đều không xảy ra.
Cô ngửa mặt lên trời thở dài, bực bội mà vò đầu mình một hồi. Lúc này, cô nghe thấy tiếng “rinh rích” vang lên ở nơi nào đó, nghe giống như tiếng chim kêu.
Tô Diệu Ngôn nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra có một chú chim nhỏ rơi xuống phía dưới một cái cây lớn.
“Em bị rơi xuống sao?” Cô ngồi xổm xuống dùng ngón tay gãi gãi đầu chú chim nhỏ, chú chim nhỏ khẽ kêu lên. Cô ngẩng đầu lên nhìn, trên thân cây cao khoảng chừng 3 mét có một cái tổ chim: “Thật sự bị rơi xuống nè.”
Tô Diệu Ngôn đột nhiên cảm thấy có chút may mắn không thể giải thích được —— Ít nhất, có một chú chim nhỏ trước mắt cần cô.
Cô đặt chú chim nhỏ vào trong túi, nghiên cứu chiến lược trèo lên cây, độ cao này rất dễ dàng với một người luôn thắng vì leo lên cây để trốn tìm như cô khi còn nhỏ.
***
Mạnh Nguyễn ngủ trưa một giấc dài.
Cô ấy ngáp một cái rồi gọi “Đại Tráng”, một hồi lâu cũng không thấy ai đáp lại, cô ấy đi tìm hai vòng mới phát hiện ra người hoàn toàn không có trong biệt thự.
“Chị của em đâu rồi?” Mạnh Nguyễn hỏi Lệ Hạo.
Lệ Hạo còn đang buồn ngủ, cậu ngáp một cái rồi trả lời: “Sao em biết được?”
Mạnh Nguyễn có chút không yên tâm.
Cô ấy quay về phòng tìm điện thoại để gọi điện, đối phương đã tắt máy…
Lúc Tô Diệu Ngôn leo xuống dưới thì bị bước hụt, cô ngã xuống mặt đất.
Chiếc điện thoại bị vỡ vụn bởi cú ngã này thì không nói, cô còn bị trẹo chân nữa, mắt cá chân nhanh chóng sưng lên.
“Mình không nên quá tin tưởng vào chính mình mà… Ai ui ~~~”
Mắt cá chân bị thương không nên cử động lung tung được, trước tiên cô bình tĩnh lại, nghĩ rằng tốt nhất nên đợi có nhân viên đi ngang qua sẽ giúp cô.
Cho nên, cứ từ từ trước đã.
***
Mạnh Nguyễn đi tìm Phó Doanh Xuyên.
Sau khi nói rõ chuyện gì đã xảy ra, Thiệu Nam nói: “Liệu có phải đi dạo xong bị lạc không?”
“Diệu Diệu không phải người mù phương hướng.” Mạnh Nguyễn vội hét lớn: “Em sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Anh, khu du lịch này không phải còn có chỗ chưa khai phá hoàn toàn sao? Liệu có tai họa ngầm không an toàn nào không?”
Phó Doanh Xuyên nhíu mày.
Sầm San nói: “Có nên chờ đợi thêm một chút nữa không? Có lẽ là đi dạo bình thường thôi, vừa lúc điện thoại hết pin thì sao.”
“Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?” Lệ Hạo bẹp miệng, hốc mắt đỏ bừng: “Nhỡ xảy ra chuyện gì, chị của em biết phải làm sao? Em đi tìm chị ấy.”
Mạnh Nguyễn muốn đi cùng Lệ Hạo.
“Quay lại.” Phó Doanh Xuyên đứng lên.
Bóng dáng cao lớn của người đàn ông đổ dài và rộng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ. Đôi lông mày cau lại của anh lộ ra vẻ lo lắng mờ nhạt, nhưng khí chất mạnh mẽ của anh vẫn đủ để cho người ta cảm thấy an toàn.
“Người, nhất định sẽ tìm được.” Anh khẳng định: “Cứ giao cho anh.”
Sắc trời dần tối, Tô Diệu Ngôn không dám chờ đợi nữa.
Cô tìm một thanh gỗ rắn chắc làm gậy chống, lần mò tìm đường thoát ra bên ngoài.
Đi được khoảng 10 phút, Tô Diệu Ngôn vừa mệt lại vừa khát, mồ hôi chảy đầm đìa, đành phải dừng lại dựa vào thân cây thở hổn hển, nghỉ ngơi.
“Nhìn xem, nhìn xem.” Cô cười tự giễu chính mình: “Tự làm tự chịu! Bây giờ thì tốt rồi, tự làm chính mình… Làm, tôi cũng không biết mình làm gì ở đây nữa.”
Cô thở dài, nắm lấy cơ hội tự thôi miên chính mình: Thật sự không thể thích Phó Doanh Xuyên được, rất xui xẻo.
Đi và đi, đi và đi.
Mặt trời đỏ phía tây giống như bánh trung thu mềm dính ngâm ở trong nước, biến mất từng chút một, cuốn đi ánh sáng ban ngày.
Cổ họng Tô Diệu Ngôn khô khốc, đến nuốt nước bọt cũng cảm thấy ngứa ngáy. Cô giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, kết quả cái chân đang đứng đột nhiên mất thăng bằng, cô ngồi bệt xuống đất, đau đớn.
Ngay tại khoảnh khắc đó, tất cả sự tủi thân nổi lên trong lòng.
Tô Diệu Ngôn run chân, khóc òa: “Tất cả đều đối nghịch với tôi! Đang yên đang lành đi họp phụ huynh làm gì! Có phụ huynh nào như vậy không? Không giao tiếp, không biểu cảm, đến trẻ nhỏ còn cảm thấy ngạt thở muốn chết! Tại anh, tại anh, tất cả tại anh! Ai bảo anh khiêu khích…”
“Tại ai?”
“Tại anh! Tôi nói tại anh!”
“Anh?”
“Đúng vậy, anh đừng có chống chế! Chính là…”
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Tô Diệu Ngôn nghĩ rằng nhất định mình bị mất trí rồi, cô bị Phó Doanh Xuyên ám ảnh đến nỗi sinh ra ảo giác, nếu không, người mà cô đang nghĩ tới sao có thể xuất hiện trước mặt cô được?
Phó Doanh Xuyên gọi điện cho Thiệu Nam, ra lệnh: “Đã tìm thấy người rồi, bảo những người khác quay về đi.” Nói xong, anh đi về phía cô gái.
Trên mặt cô gái lấm lem bùn đất, bẩn thỉu, đôi mắt cáo vốn đã ướt át nay giống như suối nguồn, chứa đầy nước, chỉ chực trào ra.
“Chân bị thương sao?” Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, hỏi.
Tô Diệu Ngôn ngơ ngác nhìn đối phương, trong vòng 5 giây, cô cảm thấy ngày tàn của mình sắp đến rồi… Đây thật sự là Phó Doanh Xuyên sao?
Phó Doanh Xuyên nhìn cô, lại hỏi: “Có thể đi được không?” Giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
Sự giận dỗi trong lòng Tô Diệu Ngôn tức khắc bốc lên, cô mím môi không nói lời nào.
Một lúc sau.
Người đàn ông lùi lại hai bước, nhìn cô gái chăm chú: “Chính mình đi lạc mang đến phiền phức cho người khác còn không chịu nhận sai sao?”
“Nhận cái gì chứ?” Tô Diệu Ngôn bất chấp tất cả: “Hơn nữa, tôi nhờ anh giúp sao? Tôi chỉ là ngồi nghỉ ở đây một lát, sau đó sẽ tự mình đi ra ngoài.”
Phó Doanh Xuyên gật đầu, đáp lại “Được”, sau đó xoay người rời đi.
“…”
Cô thực sự bị mù mới rung động với loại người này!
Tô Diệu Ngôn nắm lấy thanh gỗ rơi trên mặt đất, cắn răng đứng lên. Nhưng khi bàn chân bị thương của cô chạm đất liền nhói đau, cô hít vào một hơi, cơ thể lại lần nữa mất thăng bằng.
Nhưng lần này, thứ tiếp xúc với cô không phải mặt đất lạnh băng, mà là vòng tay ấm áp.
“Tự mình đi ra ngoài được không?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, nhưng động tác lại nhẹ nhàng đỡ lấy cô.
Tô Diệu Ngôn thất vọng và yếu đuối, không nhịn được mà rơi nước mắt. Mà giọt nước mắt này đã rơi xuống thì không thể kiểm soát được, từng giọt rơi xuống tách tách, hoàn toàn không thể ngăn lại.
Phó Doanh Xuyên nhíu mày, lạnh lùng nói: “Khóc cũng vô dụng.”
“Anh nghĩ tôi muốn khóc sao!” Tô Diệu Ngôn hét lên: “Tôi cũng không muốn như vậy! Chỉ là tôi… Tôi chính là con ngốc, thấy chú chim nhỏ rơi xuống liền muốn đưa nó về tổ, cũng không nghĩ rằng chính mình lại nặng nề như vậy! Tôi không làm được cái gì cả, vô dụng!”
Mặc dù đã ở cùng với nhau vài lần, nhưng Phó Doanh Xuyên chưa từng thấy cô như thế này.
Cô luôn cẩn thận, thận trọng, cung kính, giống như sợ đối phương sẽ lấy sai lầm đó ra để soi xét, nhưng thật ra cô chẳng lớn hơn Mạnh Nguyễn là bao, vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Cùng lắm là một đứa trẻ lớn hơn một chút.
Phó Doanh Xuyên thở dài, giọng nói tuy rằng vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng đã dịu đi rất nhiều.
“Anh đưa em về, đừng khóc nữa.”
***
Tô Diệu Ngôn nằm trên tầm lưng rộng của người đàn ông.
Đầu óc cô rối tung lên, một giây trước còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi bất chợt, giây tiếp theo đã hoài nghi chính mình đang nằm mơ.
“Em lại gây phiền phức cho ngài rồi.” Tô Diệu Ngôn nhấc người lên một chút, cố gắng không dồn toàn bộ sức nặng của mình lên người đối phương: “Em xin lỗi.”
Vừa rồi còn giương nanh múa vuốt như con sư tử con, bây giờ lại ngoan ngoan như một con cừu non, đâu mới thật sự là cô vậy?
“Vì leo cây nên ngã sao?” Phó Doanh Xuyên hỏi.
Tô Diệu Ngôn giải thích: “Không phải! Cũng… Cũng đúng. Em đưa chú chim nhỏ về tổ xong thì bị hoa mắt, không dẫm đúng vị trí.”
Dường như Phó Doanh Xuyên có thể hình dung được dáng vẻ trèo cây của cô.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Sau này không cần phải nói dối một cách vụng về như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành sự thật.”
“Dạ?”
Tô Diệu Ngôn không hiểu lời này có nghĩ là gì.
Suy nghĩ một hồi, mặt cô lập tức nóng bừng, co rút muốn trượt khỏi lưng anh… Cô không còn mặt mũi nào nữa.
“Em xin lỗi, em không nên nói dối ngài.” Cô gái thì thầm.
Phó Doanh Xuyên không nói gì.
Kỹ năng diễn xuất của cô gái này thực sự khá tốt.
Nếu không phải trong đầu hiện lên bộ dạng lo lắng của Mạnh Nguyễn, có lẽ anh đã trực tiếp đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra. Nhưng lúc đó cũng không biết tại sao, anh không vạch trần lời nói dối của cô, lựa chọn tiếp tục diễn kịch.
Đại khái cũng muốn nhìn xem trình độ diễn xuất của cô tới mức nào.
Nhưng hành động bán đứng của cô sau đó quá rõ ràng, nếu anh không buông tha, có lẽ cô sẽ lại biến thành con sư tử nhỏ, cắn anh một lần nữa.
“Lần trước em nói đang làm công việc bán thời gian ở bên ngoài.” Phó Doanh Xuyên lại lần nữa khơi gợi chủ đề nói chuyện.
Tô Diệu Ngôn gật đầu: “Em làm việc trong một studio thiết kế thời trang. Nhà thiết kế ở đó thực sự rất tốt, có quần áo nào phù hợp với em, cô ấy sẽ gọi em tới để chụp ảnh.”
“Người mẫu?” Phó Doanh Xuyên dừng một chút: “Sang năm là thi đại học rồi, sao không chuyên tâm vào việc học?”
Tô Diệu Ngôn im lặng.
Thành tích của Tô Diệu Ngôn vẫn luôn ở mức trung bình, có thể xem như là qua môn. Phương pháp giáo dục của Tô Dục Văn cũng đã được khai sáng, có chuyện gì chỉ cần nói rõ ràng là sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng, Tô Dục Văn vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với công việc bán thời gian này.
Nhưng cô luôn muốn nộp đơn vào Học viện Điện Ảnh, nếu trúng tuyển thì học phí của trường nghệ thuật cao như vậy, cô cũng không muốn đè nặng lên tiền học của Lệ Hạo, càng không muốn mẹ cô lại vất vả.
Phó Doanh Xuyên thấy cô chậm chạp không đáp lại, cũng không hỏi về công việc bán thời gian nữa.
Nhưng có một chuyện, anh vẫn muốn đề cập đến một chút.
“Mặc dù Toán học là một môn tự nhiên, nhưng thực hành nhiều thì sẽ quen tay.” Anh nói: “Nếu em muốn cải thiện điểm Toán của mình thì cần phải làm bài tập nhiều hơn.”
Tô Diệu Ngôn khóc không ra nước mắt.
Ngày đó vì muốn ở cùng anh, cô thậm chí đã phải hy sinh bài kiểm tra Toán 42 điểm của mình, một chút thể diện cũng không giữ lại.
“Em biết, chỉ là môn này quá khó.” Cô nhỏ giọng nói: “Lịch Sử, Ngữ Văn, Tiếng Anh đều là thế mạnh của em, ngài đừng chỉ nhìn vào môn Toán.”
Trong mắt Phó Doanh Xuyên hiện lên ý cười, anh vừa định mở miệng, phía dưới liền dẫm phải một nhánh cây.
Một tiếng rắc làm rung chuyển những con chim đang uống nước xung quanh, Tô Diệu Ngôn vô thức nhìn nơi những con chim vỗ cánh bay đi, không ngờ lại nhìn thấy một cái hồ hình trái tim.
“Thì ra là ở đây.” Cô ngẩng cổ, cười nói.
Phó Doanh Xuyên thoáng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cô gái, thay đổi phương hướng.