Lúc Ngụy Tiểu Hằng rời giường, thấy cha mình ngồi bên giường, khóe miệng khó lộ ra nụ cười: "Tỉnh rồi? Cha sẽ mặc quần áo cho con."
"Papa, Tiểu Hằng tự mặc." Ngụy Tiểu Hằng dụi dụi mắt, ngoan ngoãn vô cùng.
"Thật ngoan."
Nhưng Ngụy Tiểu Hằng không có niềm vui được khen ngợi, cậu ngoan ngoãn mặc quần áo, không khóc không nháo, lại đi theo phía sau Nguỵ Tây Trầm đi đánh răng rửa mặt.
Đánh răng là tự đánh răng, khuôn mặt là Nguỵ Tây Trầm rửa cho cậu.
Đàn ông mạnh tay, Ngụy Tiểu Hằng trên mặt đỏ lên, cậu chớp mắt, nước mắt lưng tròng nhưng không dám khóc: "Papa, đau."
Ngụy Tây Trầm nhẹ nhàng xin lỗi: "Cha sai rồi, tha thứ cho cha có được không?" "
Ngụy Tiểu Hằng 4 tuổi đã hiểu được kịch bản của cha mình, không dám được một tấc lại muốn tiến một thước: "Được ạ."
Hai cha con ở chung bình an vô sự.
Ngụy Tiểu Hằng mẫn cảm mà cảm giác được Ngụy Tây Trầm hôm nay dịu dàng gấp trăm lần, trước kia papa chỉ lạnh nhạt để cậu tự mặc quần áo, sau đó khi cậu kêu đau, papa nói chút khổ cũng không chịu nổi, ánh mắt hung dữ.
Nhưng hôm nay papa đã xin lỗi.
Ngụy Tiểu Hằng uống sữa xong liền ngồi lên xe của papa đi theo đến siêu thị.
Ngụy Tây Trầm mua rất nhiều đồ ăn, Ngụy Tiểu Hằng mang giày nhỏ lấp lánh đi theo phía sau anh, đuổi theo cha. Người đàn ông cuối cùng cũng ý thức được còn có con trai của mình, điều chỉnh khuôn mặt của mình rất nhẹ nhàng, ôm cậu lên và đặt trong giỏ hàng.
Ngụy Tiểu Hằng lần này cái gì cũng hiểu được, Ngụy Tây Trầm bộ dáng giả vờ kỳ cục này chỉ có một nguyên nhân, mẹ xa nhà trong vòng 1 tuần để tham dự mấy buổi ký tên sắp trở về!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Tiểu Hằng trong nháy mắt lộ ra nụ cười, mẹ rốt cục trở về cứu mình! Cậu muốn cười lại không dám, cứng rắn sinh nghẹn.
Nhưng cục cưng nhỏ làm sao có thể giấu được cảm xúc của mình, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy vui sướng.
Ngụy Tây Trầm xuống nhìn cậu một cái, cười như không cười, nhưng không so đo với hắn.
Ngụy Tiểu Hằng tên thật là Ngụy Hằng, Đào Nhiễm đặt tên, sau này thấy cậu giống như thiên sứ nhỏ, ngoan ngoãn đáng yêu, từ nhỏ đã là cậu bé ấm áp. Đào Nhiễm liền cứ Ngụy Tiểu Hằng Ngụy Tiểu Hằng mà gọi.
Động tác nấu ăn của Ngụy Tây Trầm rất tao nhã, nhưng hiệu suất rất cao.
Ngụy Tiểu Hằng ở phòng khách xem phim hoạt hình, mùi hương trong phòng bếp từng trận từng trận truyền đến. Chỉ chốc lát sau papa đi ra, trên người còn mặc tạp dề, cúi đầu nhìn cậu, nhét vào miệng cậu một hộp sữa: "Lát nữa mẹ trở về, biết nói như thế nào không?"
Ngụy Tiểu Hằng nước mắt lưng tròng: "Biết ạ, papa đối với Tiểu Hằng rất tốt, con yêu papa."
Người đàn ông nhận được câu trả lời thỏa đáng, để lộ một nụ cười nhẹ nhàng. Lại thong thả ung dung đi vào phòng bếp.
Ngụy Tiểu Hằng cắn ống hút, tay mập mạp dụi dụi mắt, thật đáng thương nha.
Cậu không hiểu, cậu đáng yêu như vậy, rõ ràng tất cả cô dì chú bác đều rất thích cậu, nhưng papa không thích cậu, cũng không phải không thích, chỉ là không thèm để ý.
Ngụy Tây Trầm thậm chí thường quên mình còn có một đứa con trai như vậy, cũng quên mất cậu chỉ mới 4 tuổi.
Ngụy Tiểu Hằng âm thầm nghe nhiều nhất chính là - đàn ông con trai ôm lấy mẹ đáng xấu hổ, đàn ông con trai cười giống nương pháo* đáng xấu hổ.
Nhưng mẹ nói, cậu cười như một thiên thần nhỏ.
Nguỵ Tây Trầm cười lạnh: "Mẹ con hiền lành, sợ mẹ biết con là nương pháo* thương tâm. "
*
nương pháo: từ chỉ đàn ông con trai có lời nói hành động giống con gái, không liên quan đến ngoại hình hay trai thẳng hay không. Ngụy Tiểu Hằng còn chưa thể lý giải cái gì là nương pháo, chỉ biết đó là một thứ cực kỳ không tốt, cậu không muốn làm nương pháo, cậu muốn làm một trí thức nhỏ, không thể ngây ngốc cười.
Giữa trưa chuông cửa vang lên, Ngụy Tây Trầm lập tức đứng dậy mở cửa.
Trên mặt Đào Nhiễm mang theo nụ cười, vui vẻ tươi sáng giống thiếu nữ.
"Ngụy tiên sinh." Cô hét lên một cách giòn giãn và nhào vào lòng anh. Ngụy Tây Trầm hôn lên má cô, núi băng vạn năm trong nháy mắt tan chảy, dịu dàng vô cùng, ngồi xổm xuống cởi giày cao gót cho cô.
"Ngụy Tiểu Hằng." Cô mở tay ra.
"Mẹ!" Ngụy Tiểu Hằng được cô ôm lấy, Đào Nhiễm nhìn đứa con trai đáng yêu đến mức trong lòng mềm nhũn, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: "Ở chung với papa thế nào?"
Ngụy Tiểu Hằng đối mặt với đôi mắt đen nhánh của người đàn ông kia: "Rất... tốt ạ, papa đã mua đồ chơi cho con, rửa mặt, mặc quần áo... Con, con rất yêu papa."
Ngụy Tiểu Hằng thấy mẹ cười khanh khách: "Ngụy tiên sinh vất vả rồi."
Papa vén tóc rối tung của mẹ ra sau tai: "Không vất vả, lần này đi ký tặng vui vẻ không? "
Đào Nhiễm lập tức cười nói cho hai cha con nghe về chuyến ký tặng người hâm mộ này vui vẻ đến mức nào, truyện tranh của cô bán rất tốt, fan cũng rất nhiều. Ngụy Tây Trầm mỉm cười lắng nghe, không hề còn chút nào lãnh lùng cùng nóng nảy khi Đào Nhiễm mới đi mấy ngày trước.
Còn ngày ngày uy hiếp Ngụy Tiểu Hằng thỉnh thoảng gọi điện thoại: "Nói con nhớ mẹ."
Nhưng Ngụy Tiểu Hằng nói không quá hai câu, sau đó trở thành thời gian nói chuyện của cha mẹ, cậu chỉ có thể trông mong ngồi trên sô pha xem.
"Được, anh sẽ chăm sóc tốt con mình."
"Ừmm, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, lạnh không, em thấy thành phố T mấy ngày nay đều là nhiệt độ âm..."
"Đồ bên ngoài có quen không? Muốn ăn gì, anh sẽ làm cho em, về nhà sớm chút."
"Không phải là anh dính lấy em, là con trai nhớ em, ầm ĩ muốn gọi điện thoại cho em."
Ngụy Tây Trầm cuối cùng tốt xấu gì cũng bố thí cho Ngụy Tiểu Hằng một ánh mắt —— Con dùng chiêu này đi..
Cả nhà ăn cơm trưa xong, Ngụy Tây Trầm ôm Đào Nhiễm đi ngủ trưa, Ngụy Tiểu Hằng muốn đi theo vào, bị ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Tây Trầm đóng đinh bước chân tại chỗ.
Nó mới 4 tuổi, còn đang học trường mầm non, không nhịn được tủi thân, oa một tiếng liền khóc.
Đào Nhiễm đau lòng muốn chết, vội vàng xoay người dỗ dành Ngụy Tiểu Hằng: "Thiên sứ nhỏ bị sao vậy? Sao con lại khóc, nói với mẹ xem, không khóc không khóc. "
"Mẹ..." Cậu ôm cổ Đào Nhiễm, khóc không ngừng, "Mẹ ở nhà có được không, con sợ... Oa..."
Sắc mặt Ngụy Tây Trầm đã đen.
Đào Nhiễm hỏi cậu, cậu lại lắc đầu nhỏ không chịu nói nguyên nhân, khóc trên vai cô.
Đào Nhiễm vất vả mới dỗ được con trai ngủ, trở lại phòng đã bị Ngụy Tây Trầm đè lên hôn, tay anh chui vào trong áo của cô. Cô vươn một ngón tay chống lại lồng ngực anh: "Ngụy tiên sinh, giải thích trước một chút, tại sao con trai em trông đáng thương như vậy?"
Cô mới đi được 3 ngày
Ngụy Tây Trầm nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô, đặt lên môi hôn: "Anh nhớ em."Anh không dám trốn tránh vấn đề, "Có lẽ con cũng nhớ em."
Ngụy Tiểu Hằng ngoan ngoãn, từ nhỏ đã dễ nuôi, khiến mọi người bớt lo, nhưng cũng làm cho người ta đặc biệt đau lòng. Nhớ mẹ mà khóc thật cũng không có khả năng.
Hốc mắt Đào Nhiễm đỏ lên: "Có phải anh không yêu con hay không? "
Người đàn ông luống cuống, vội vàng dỗ dành: "Làm sao có thể? Con cũng là cục cưng của anh."
Anh vẫn biểu hiện rất dịu dàng, Đào Nhiễm bán tín bán nghi, nhưng bởi vì Ngụy Tây Trầm rất nuông chiều cô, cô đến trước mặt anh, cực kỳ dễ dàng làm nũng đùa giỡn tính tình nhỏ mọn kia.
Đào Nhiễm ôm cổ anh: "Vậy anh không được hung dữ với con."
"Được."
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô.
Anh biết Đào Nhiễm muốn mình trở thành một người cha tốt, yêu con trai mình như cô. Nhưng làm sao có thể được? Trên đời này chỉ có một Đào Nhiễm, anh rốt cuộc không tìm được thứ gì có thể thích như cô, dùng hết toàn lực nâng niu.
Tình yêu của Đào Nhiễm được chia cho Ngụy Tiểu Hằng một nửa, anh đã rất cố gắng không biểu hiện cảm xúc ghen tị.
Cô ấy thích anh như thế nào, anh có thể trở thành cái dạng gì.
Cô ấy hy vọng anh yêu nhóc con, cho nên anh cố gắng yêu nhóc con.
Nếu thực sự có lý do để yêu nhóc con, ước chừng là nhóc con có đôi mắt giống của cô.
~
Nhưng Ngụy Tiểu Hằng không biết đã lớn lên như thế nào, lúc còn học cấp 2, thường xuyên đánh nhau với người khác.
Thiếu niên tuấn tú nghịch ngợm ngang ngược, tất cả mọi người đều không dám chọc cậu. Có còn biện pháp nào đây? Cha hắn là lão đại Cẩm Thành, giáo viên cũng mời phụ huynh, mỗi lần Ngụy Tây Trầm đến trường, giáo viên ngược lại càng nơm nớp lo sợ.
Ngụy Tây Trầm bộ dạng lười quản, các người thích phạt cứ phạt, chỉ có một điều kiện, không được gọi điện thoại cho mẹ thằng bé.
Hai cha con cùng nhau ra khỏi trường học, Ngụy Tây Trầm híp mắt: "Con phải biết chừng mực, đừng chọc cha, muốn quậy tự mình quậy."
Nếu Đào Nhiễm biết "người cha dịu dàng" này tùy ý dạy con trai thời kỳ phản nghịch như vậy, không chừng sẽ tức chết.
Ngụy Tiểu Hằng không thèm để ý cười: "Cha có quản con sao?"
Ngón tay Ngụy Tây Trầm chậm rãi gõ lên nóc xe: "Chưa từng đánh mắng con là được rồi."
"Nếu mẹ con biết..."
"Con dám thì thử xem."
"Con thật hoài nghi con có phải là con ruột của cha hay không."
Ngụy Tây Trầm xuống nắm lấy mặt thiếu niên, cậu còn không cao đến bả vai mình, trên mặt lộ ra vẻ ngang ngược khó thuần. Ngụy Tây Trầm khinh thường cười: "Con còn phải cảm ơn cha và Đào Đào đã cho mình khuôn mặt tốt này, bằng không những chuyện hỗn loạn mà con làm, cũng không phải đẹp trai, là đáng khinh."
Thiếu niên đỏ mặt.
Ngụy Tiểu Hằng đã trở thành thiếu niên Ngụy Hằng, Ngụy Tây Trầm lại không bị năm tháng phai mờ đi nửa phần. Người đàn ông thành công trong sự nghiệp, bởi vì tình yêu, càng sống càng hấp dẫn, mẹ cậu cũng luôn vui vẻ và sống động.
Thậm chí còn cảm thấy đứa con trai này của mình vẫn rất ngoan.
Nhiều năm như vậy, cậu không biết mẹ mình bị người đàn ông này tẩy não bằng bao nhiêu lời nói dối.
Ngụy Hằng sờ sờ khóe miệng tím tái của mình, đau đến "xuýt" một tiếng.
Cậu đột nhiên có chút phẫn nộ, lần này không tìm cớ đi ra ngoài tránh né.
Lần này cậu không thỏa hiệp, cậu muốn mẹ mình biết "sự thật".
"Đánh! Cho con gọi điện thoại cho mẹ!"
Lúc Đào Nhiễm vội vàng chạy tới con hẻm nhỏ ngoài trường học, Ngụy Hằng ngồi liệt trên mặt đất, nghĩ thầm đám nhóc diễn trò kia mẹ nó xuống tay thật nặng.
Đào Nhiễm vừa thấy bộ dáng này của con, thoáng cái liền rơi lệ: "Tiểu Hằng, con không sao chứ, chỗ nào đau, nói cho mẹ biết?"
Ngụy Hằng ngây ngẩn cả người, chuẩn bị một đống lời tố cáo đáng thương lên án liền một chữ cũng không nói nên lời. Đào Nhiễm thật sự yêu cậu, đối với cậu rất tốt.
Ngụy Tây Trầm tới còn nhanh hơn, đưa Ngụy Tiểu Hằng đến bệnh viện. Đào Nhiễm trông con cả đêm, cuối cùng mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Ngày đó Ngụy Hằng nhớ rất rõ ràng.
Ngụy Tây Trầm lần đầu tiên đánh hắn, một cái tát rơi vào mặt, giòn vang: "Biết mình sai ở chỗ nào không? "
Ngụy Hằng che mặt: "Không nên cố ý gây chuyện lừa gạt mẹ con."
Nguỵ Tây Trầm cười: "Không. Anh nói, "Ngươi lừa mẹ cũng tốt, miễn là mẹ hạnh phúc suốt đời, sao ngươi không dỗ dành mẹ như khi còn bé? Ta mười mấy năm cũng không làm cho mẹ ngươi khóc, nhưng ngươi đã làm cho mẹ khóc. Sao ngươi dám."
Ngụy Hằng lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi: "Con sai rồi. Con... Con chỉ nghĩ..." Muốn Đào Nhiễm biết cha không yêu cậu như biểu hiện ra ngoài, muốn xé rách lớp ngụy trang của cha.
Sau ngày đó, Ngụy Tiểu Hằng không gây chuyện gì nữa, thời kỳ nổi loạn thanh xuân dường như lập tức biến mất. Cậu học tập chăm chỉ, ngoan ngoãn nghe lời.
Đào Nhiễm vẫn không biết đứa con trai ngoan ngoãn của mình còn có một khoảng thời gian phản nghịch, tốt xấu gì Ngụy Tiểu Hằng vẫn "căn chính miêu hồng"* lớn lên.
*
căn chính miêu hồng: chỉ những người xuất thân trong gia đình tốt. Ngụy Hằng không còn cố gắng tranh giành sự chú ý của Đào Nhiễm với Ngụy Tây Trầm nữa. Anh đã biết, trên đời này không có ai yêu Đào Nhiễm hơn Nguỵ Tây Trầm nữa.
Anh học cách bảo vệ mẹ mình như cha đã làm. Làm cho mẹ hạnh phúc.
Sau đó anh làm việc, một ngày trở về nhà, phòng khách mở một bài hát cũ rất ngọt ngào.
Ngụy Tây Trầm đã trung niên, lưng cõng Đào Nhiễm, vẻ mặt dịu dàng, bước chân nhẹ nhàng, dỗ bà ngủ như vậy.
Khóe môi Đào Nhiễm mang theo ý cười, ngủ say trên lưng ông.
Lúc đó bên ngoài lá thu trải đầy đất, thế giới ấm áp, đập vào mắt đều là tình yêu đến khi bạc đầu.
Ngụy Hằng lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa cho bọn họ.
HOÀN TOÀN VĂN.