Đêm đó, Cẩm Thành có mưa lớn, mưa đập vào cửa sổ. Sau khi Đào Nhiễm vào phòng, Ngụy Tây Trầm lấy quần áo che trên đầu cô ra, đóng cửa lại.
"Đi rửa trước đi nhé?"Anh hỏi.
Trên người Đào Nhiễm không bị ướt, ngược lại trên người Ngụy Tây Trầm ướt đẫm.
"Anh đi trước đi." Cô nói.
Đôi mắt anh nhuộm một nụ cười yếu ớt, cũng không tranh cãi: "Được."
Nguỵ Tây Trầm động tác rất nhanh, vài phút liền rửa sạch. Anh mặc áo choàng tắm đi ra, đây là ngôi nhà mà Đào Nhiễm ở khu cũ thuê cùng Phùng Kỳ khi còn đi học, sau đó Nguỵ Tây Trầm mua nó.
Anh đã chuẩn bị đầy đủ, ngay cả quần áo năm đó của Đào Nhiễm cũng được giữ lại.
Giống như như anh đã nghĩ về một ngày nào đó, hoặc nói rằng anh đã chờ đợi một ngày như vậy.
Đào Nhiễm ngẩn người một lát, liền thấy anh đi ra. Cô thốt lên: "Nhanh như vậy sao?"
Khóe môi anh nhếch lên, giọng điệu dịu dàng: "Em đi đi. "
Đào Nhiễm ngay từ đầu đã tìm ra quần áo của mình, cô không lấy đồ ngủ, cho dù là trước kia khi cùng Ngụy Tây Trầm yêu đương, hai người cũng chỉ giới hạn ở hôn môi sờ soạng, tuy rằng Ngụy Tây Trầm có thể làm cho hôn môi đặc biệt sắc tình nhưng giữa hai người không có bất kỳ hành động thực chất nào.
Vào một đêm như vậy, cô vẫn sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Bước vào phòng tắm, cô còn có thể cảm nhận được hơi nóng chưa tiêu tan, cô tăng tốc rửa sạch nhanh chóng.
Mưa rơi xuống bệ cửa sổ leng keng rầm rầm, trong lòng cô yên tĩnh lại một cách kỳ dị.
Cô lau sạch hơi nước mờ mịt trong gương, lộ ra bộ dáng hiện tại của mình, thời gian 6 năm, rút đi ngây ngô, trên mặt cô càng thêm kiều diễm. Lại bởi vì còn trẻ, có một loại nụ hoa nở rộ kinh diễm.
Đào Nhiễm cảm thấy mình có chút xa lạ, cô cong môi cười, người trong gương rốt cục sống lại, cuối cùng cô cũng tìm được chính mình quen thuộc trên gương mặt này.
Cô đã gần như quên, cô đã từng cười.
Đào Nhiễm đi ra khỏi phòng tắm, Nguỵ Tây Trầm vừa vặn từ phòng bếp đi ra.
Anh bưng một chén nước đường đỏ, cũng không biết lấy ở đâu, điện thoại di động bên cạnh còn sáng lên, có dấu vết lên mạng tra tư liệu, Ngụy Tây Trầm tắt điện thoại, bảo Đào Nhiễm đi sấy tóc trước, sau đó tới uống nước đường đỏ.
Thái độ của anh tự nhiên vô cùng, giống như mô phỏng vô số lần cảnh tượng như vậy, làm vô số lần như vậy.
Thẳng đến khi Đào Nhiễm ngay thơ hướng theo tiết tấu của anh mà làm xong tất cả, toàn thân ấm áp mới ý thức được cô cũng đang thả lỏng.
Cô biết anh đối xử tốt với mình, còn đang học trung học đã biết, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, bất cứ chuyện gì không thể làm được trong mắt "thẳng nam", anh đều nguyện ý vì cô làm, hơn nữa còn vui vẻ.
Sau đó ở nước ngoài, khoảng thời gian cô khổ sở nhất, lại suy nghĩ, sau này người nào gả cho Ngụy Tây Trầm hạnh phúc biết bao.
Anh thấy cô lại đang thất thần, tâm tình có một loại sung sướng bí ẩn, cô càng nghĩ nhiều, băng đá trong lòng sẽ chậm rãi hòa tan. Nhưng cuối cùng anh vẫn thở dài nói: "Đi ngủ một giấc đi, thức dậy thời tiết sẽ sáng sủa."
"Anh đi đâu?"
"Anh ở bên ngoài trông coi em."
Bên ngoài bắt đầu sấm sét, Đào Nhiễm bởi vì đã từng trải qua phát sốt ở Thanh Từ, rất sợ thời tiết như vậy. Nội tâm cô ổn định lại, "Anh đi ngủ ở phòng trước của Phùng Kỳ đi. "
"Không cần, anh ở bên ngoài, em đừng sợ."
Cô không sợ.
Cô đi vào phòng, chỉ chốc lát sau cầm chăn ra cho anh, cũng không nói nhiều, cho đến khi đóng cửa còn có thể nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, nhẹ nhàng gõ lên màng nhĩ làm cho người ta tức giận.
Đào Nhiễm đắp chăn, cô cho rằng mình sẽ trằn trọc khó ngủ, nhưng chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Rất nhiều năm trước, khi cô lần đầu tiên mơ về Ngụy Tây Trầm. Cô mơ thấy 6 năm trước, khi bọn họ còn ở trường trung học Cẩm Thành, cô làm bạn cùng bàn mấy ngày của anh, sau đó liền vô cùng vui vẻ rời xa anh, chạy về ngồi cùng Đoạn Phân Phương.
Đó là một hoàng hôn vào đầu mùa thu, cô mặc một chiếc váy trắng.
Lúc tan học vừa muốn đi đã bị Ngụy Tây Trầm ngăn lại, anh đè vai cô lại, để cô ngồi xuống.
Khi đó quan hệ của bọn họ cũng không tốt, lúc anh nhìn cô từ trên cao xuống, Đào Nhiễm cho rằng anh bởi vì cô ghét bỏ anh, không muốn ngồi cùng bàn với anh, anh muốn trả thù cô, cô nhớ tới Nguỵ Tây Trầm đánh người liền sợ: "Tôi, tôi nói cho anh biết, mẹ tôi nếu phát hiện tôi quá muộn không trở về sẽ báo cảnh sát. Còn... còn có... có giám sát trên hành lang."
Cô sợ chết, còn muốn giả bộ trấn định cùng hung ác, giống như một con mèo con giương nanh múa vuốt, hung dữ, nhưng không hề có lực sát thương.
Anh sửng sốt không quá một giây, lập tức híp mắt lại: "Yên tâm, trong lớp học cũng có thể giải quyết ngươi, camera giám sát không chụp được. "
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của cô lập tức sắc mặt trắng bệch, giậm chân muốn chạy.
Anh không nhịn được, cười ra tiếng. Lồng ngực đều đang run, kéo cô trở lại, sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của Đào Nhiễm, cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, khi chân Đào Nhiễm đều muốn phát run, anh khom lưng xuống, quây đồng phục học sinh của mình quanh vòng eo mảnh khảnh của cô.
"Về nhà đi, nhóc..." Nhóc nhát gan. Anh nhìn gương mặt đỏ đến kỳ cục trong nháy mắt của cô, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Đào Nhiễm sững sờ tại chỗ, nhìn băng ghế mình ngồi bất tri bất giác nhiễm máu, lại nhìn bóng lưng thiếu niên mặc áo sơ mi trắng.
Anh không lấy cặp, sải bước đi.
Mặt cô đỏ bừng, theo bản năng sờ mông mình, muốn khóc.
Sau đó vội vàng lấy khăn giấy ra lau băng ghế.
Chờ lau xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi đi trên đường về nhà, cô cúi đầu nhìn quần áo bên hông, cảm kích còn chưa dâng lên, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác - Ngụy Tây Trầm ngồi ở bàn sau cô, ánh mắt rốt cuộc đang nhìn ở đâu! Tại sao cái này cũng bị hắn phát hiện!
Ký ức vốn bụi bặm đến đây liền kết thúc, ai biết giấc mơ vừa chuyển, cô phát hiện bên cạnh bàn học của mình vây quanh một đám người.
"Mau xem mau."
"Ui trời."
"Mảng đỏ thật lớn..."
Đào Nhiễm chen vào mới phát hiện trên băng ghế của mình vốn không còn vết máu, lại một lần nữa xuất hiện ở trên.
Khiếp sợ cùng ngượng ngùng trong nháy mắt dâng lên, cô bất chấp không khoa học không hợp lý, chắn ở phía trước bọn họ: "Đừng nhìn..."
Cái này có cái gì để vây xem!
Nhưng tất cả mọi người không nghe, vẫn còn hi hi ha ha nói muốn chụp ảnh, cô cả người đổ mồ hôi, vội vàng, gần như thốt lên để được giúp đỡ: "Ngụy Tây Trầm! "
Đào Nhiễm từ trên giường ngồi dậy, phát hiện trời đã tờ mờ sáng. Một giấc mơ rất ấu trĩ, rất ngây thơ và thật xấu hổ, thậm chí không hề logic nhưng làm cho trái tim cô đập thình thịch.
Trong giấc mơ, cô không thể tìm thấy anh, anh vẫn không trả lời cô.
Đào Nhiễm nhớ tới một vũng máu không lành kia, trong lòng phát hoảng, đẩy cửa phòng ra: "Ngụy Tây Trầm!"
Phòng khách trống rỗng, ngoại trừ gió mát lúc bình minh, không có ai. Đào Nhiễm lại mở phòng Phùng Kỳ ra, cũng không có ai.
Trái tim cô trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc, cảm thấy lạnh thấu xương.
Lúc Đào Nhiễm trở lại phòng khách, phát hiện chăn đã được gấp lại, cô bình tĩnh một chút, lấy điện thoại di động ra, quả nhiên có một tin nhắn Ngụy Tây Trầm gửi cho mình:
[Ngụy Vân Vân bên kia xảy ra chuyện, anh đi xem, em đừng lo lắng, anh rất nhanh sẽ trở về.】
Nếu anh đã báo hành tung, cô vốn nên trầm tĩnh lại, nhưng tim đập càng ngày càng nhanh.
Ngụy Vân Vân bên kia...
Nếu như cô nhớ không lầm, ngày hôm qua trước khi đi nghĩa trang, hắn nói mình đã bố trí một vài thứ, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, có thể làm cho cô cuối cùng biết sự thật năm đó Ngụy Phạn chết.
Nhưng cô hiện tại hoàn toàn không muốn biết thu hoạch ngoài ý muốn là cái gì, ngược lại tới tới lui lui đều là trải máu đỏ tươi kia.
Cô không chút do dự chạy ra ngoài.
Trời còn chưa sáng, Đào Nhiễm lấy điện thoại di động gọi xe trên mạng.
Chiếc xe kia từ khu mới chạy tới, cô đợi hơn 20 phút, lòng nóng như lửa đốt, luôn cảm thấy có chuyện gì không tốt sẽ phát sinh.
"Đi tới chỗ này." Cô nắm chặt điện thoại di động, "Lái nhanh hơn một chút, trả anh hai lần tiền." "
"Được ngay."
Mặc dù vậy, khi lái xe qua vài giờ, mặt trời đã mọc lên.
Lúc cô chạy về phía biệt thự, ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, trên chân cô một trận đau nhức, chạy ra quá vội vàng, tất còn chưa kịp xỏ.
Văn Khải bị người khác bắt chéo hai tay đặt trên mặt đất, nhìn thấy một chớp Đào Nhiễm cả hai mắt đều mở to: "Đào... Đào Nhiễm!"
Đào Nhiễm cảm thấy không ổn, xung quanh có mấy người cầm theo côn sắt, đặt trên vai Văn Khải.
Đám anh em của Nguỵ Tây Trầm ở Thanh Từ kia, Đào Nhiễm không nhìn thấy một người nào.
Văn Khải hét lớn: "Cô đi nhanh đi! Cô làm gì ở đây?"
Đào Nhiễm không đi: "Ngụy Tây Trầm đâu? "
Hốc mắt Văn Khải thoáng cái liền đỏ lên: "Cô đi đi, đi nước ngoài, đi đâu cũng được."
"Nguỵ Tây Trầm đâu!"
Văn Khải gắt gao cắn răng.
Đào Nhiễm chạy vào trong biệt thự, mấy người đang dùng thế lực không chế Văn Khải kia vội vàng tới ngăn cản cô. Cô nổi điên, cắn vào cánh tay của họ, sau đó không quan tâm mà đẩy cánh cửa ra.
Đám kia tay bị cắn đau đến hít vào, cầm côn sắt lên muốn đánh vào đầu cô. Văn Khải giãy giụa xông tới, đem cây gậy kia đánh văng ra, thở hổn hển nói: "Cô đi vào... Nhìn anh ấy... Gặp anh ấy lần cuối cùng đi. Không uổng công anh ấy đã làm cho cô nhiều như vậy."
Cô chạy ra khỏi đám đông, đẩy cửa ra.
Ánh mặt trời nghiêng trên sàn nhà, ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Ngụy Vân Vân cầm một khẩu súng màu đen đặt lên thái dương Ngụy Tây Trầm.
Dưới thân anh, máu đỏ tươi chói mắt chảy đầy đất. Ngụy Tây Trầm nằm sấp trên mặt đất, anh từng cao ngạo, hiện giờ lại không thể như thế.
Nước mắt Đào Nhiễm cơ hồ trong nháy mắt liền trào ra.
Ngón tay Ngụy Vân Vân ấn cò súng dừng một chút, nhìn Đào Nhiễm xông vào, có vài phần ngoài ý muốn, Ngụy Vân Vân dắt khóe môi: "Để tôi ngẫm lại, đây chẳng phải là một cảnh tượng tương tự sao? Chỉ có điều là 6 năm trước, chĩa súng vào người anh trai này là cha của chúng ta. Người phụ nữ này cũng vứt bỏ ngươi, người bò lại bò, máu phía sau kéo dài thành một đường dài, cũng không thể bò đến bên người cô ta."
Ngụy Vân Vân cười to ra tiếng: "Thật buồn cười, hiện tại cô ta lại tới. Anh không hối tiếc, phải không? Ồ, cô ta đang khóc, cuối cùng cô ta cũng khóc vì anh. Nhưng anh biết bí mật của tôi thì như thế nào, cô ta cũng không phải là tôi, không có năng lực cứu anh..."
Ánh mắt Đào Nhiễm từng tấc từng tấc vỡ vụn, trước khi cô chạy tới, Ngụy Vân Vân cười ra nước mắt, ấn cò súng.
"Pằng——"
Tất cả đã kết thúc, phải không, mùa đông đang đến. Mùa này, thực sự lạnh.