Bây giờ nhớ tới mấy thứ này, Đào Nhiễm chắc chắn đang tự tát vào mặt mình.
Khi đó, người vừa nhìn thấy Ngụy Tây Trầm liền chân chó lấy lòng, vừa thấy Ngụy Tây Trầm hai mắt sáng như sao, hóa ra lại là ngươi! Còn nói rất nhiều điều ngu ngốc... Xét theo suy nghĩ hiện tại của cô, nó giống những lời âu yếm hơn. Thật là quá xấu hổ!
Nhưng cũng nói thông, trước khi rời Thanh Từ, cô bị ốm trước, Đào Hồng Ba nhận được một cuộc gọi và ra ngoài, nói rằng ông sẽ đến đón cô vào sáng hôm sau.
Người chăm sóc cô đêm đó là Ngụy Tây Trầm.
Khi đó cô tuổi còn nhỏ, mối tình đầu của cô, cô vẫn còn là một nữ sinh cấp hai. Ngụy Tây Trầm phù hợp với tất cả các nhân vật cô thích vào thời điểm đó, lạnh lùng nhưng ôn nhu, lão đại đánh nhau lợi hại, cõng thiếu nữ xúc động một đường dài.
Nhưng bây giờ, cảm nhận được vòng tay ôm lấy eo mình, tâm trạng của cô gần như sắp chết.
Đào Nhiễm tuyệt vọng rên rỉ: "Tôi lúc đó... không hiểu chuyển, anh thông cảm."
Anh khẽ hừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Hôn tôi là không hiểu chuyện, nói thích tôi cũng là không hiểu chuyện, chạm vào thứ không nên chạm cũng là không hiểu chuyện." Anh dừng một lúc, "Quay đầu liền quên cũng là không không hiểu chuyện."
Đào Nhiễm muốn khóc, may mà anh không bật đèn, mặt cô đỏ như quả cà chua. Những gì anh nói đều là những điều ngu ngốc mà cô đã làm sau khi cô tự cho là mình muốn có quan hệ đặc biệt với Ngụy Tây Trầm.
Ai biết rằng cô bị ốm nặng như thế, Đào Hồng Ba đã đưa cô trở lại Cẩm Thành để điều trị. Sau khi khỏi bệnh, cô đã quên mất khoảng thời gian ngắn ngủi này, thậm chí điểm số ngày càng kém, cô cũng không biết năng lực học tập của mình có bị ảnh hưởng bởi trận sốt này hay không.
Nghe Ngụy Tây Trầm bình thản nói mấy câu này, cô thật muốn đào hố chôn mình.
Đào Hồng Ba sợ Trình Tú Quyên tức giận, vừa cãi nhau vừa không chăm sóc tốt cho con gái nên đành bỏ qua đoạn này.
Cô vẫn còn có chút tò mò năm đó xảy ra chuyện gì: "Bọn họ tại sao cướp chuỗi ngọc của tôi?"
Ngụy Tây Trầm trả lời cô: "Cha em quyên góp 300 vạn, và trấn trưởng sẽ tham mấy chục vạn, Thanh Từ có hơn hai trăm đứa trẻ."
Nói cách khác, nếu chia đều, mỗi nhà được chia 1 vạn là đủ rồi.
Chuỗi ngọc kia của cô, phải đến vài vạn. Thảo nào thà đắc tội Đào Hồng Ba và Đào Nhiễm cũng muốn cướp chuỗi ngọc kia. Cô chỉ đơn giản là một chiếc bánh ngọt biết đi, nếu cô không đi theo Ngụy Tây Trầm, có lẽ đã chết rất nhiều lần.
Đào Nhiễm một trận thổn thức.
Nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, khi nhớ lại chuyện này lần nữa, cô thực sự cảm thấy kỳ lạ từ trong ra ngoài.
Ví dụ, tại sao Đào Hồng Ba quyên góp tiền cho một nơi xa xôi như vậy? Bởi vì quý tộc ở thành phố B xa lánh, ông hiếm khi làm từ thiện. Mà Ngụy Tây Trầm không nói dối, hắn quả nhiên không phải là con của bạn cha cô.
Vậy thì tại sao Đào Hồng Ba lại đưa Ngụy Tây Trầm đến Cẩm Thành học trung học? Lại còn luôn muốn cô có mối quan hệ tốt với Ngụy Tây Trầm không?
Cô có thể đoán ra, Ngụy Tây Trầm thông mình như vậy chắc chắn đã sớm nghĩ thông suốt. Cho nên hắn biết Đào Hồng Ba có kế hoạch khác, sớm liền dọn ra khỏi căn hộ nhà họ Đào.
Đào Nhiễm trong lòng phát lạnh, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm trầm thấp: "Ngủ đi."
Cho dù suy nghĩ của cô có miên man đến đâu, cô vẫn ngủ thiếp đi sau khi thức khuya.
Ngày hôm sau, Đào Nhiễm bị tiếng gõ cửa đánh thức, dụi dụi mắt, nhìn thấy Ngụy Tây Trầm ngồi ở trên giường. Ngón tay anh đặt trên tóc cô, cúi đầu nhìn cô, Đào Nhiễm ngẩn người, thật lâu sau mới từ trên giường ngồi dậy.
Bây giờ cô cảm thấy xấu hổ mỗi khi nhìn thấy Ngụy Tây Trầm!
Thiếu niên gõ cửa đến báo cáo với Ngụy Tây Trầm tin tức thu được, hắn nói: "Chúng em đã tìm kiếm từ sáng sớm. Những người đánh người không ở Thanh Từ, nhưng có người nhìn thấy họ rời thị trấn và đến huyện. Lúc ấy tương đối trễ, em đoán không kịp rời đi, cho nên chắc vẫn ở trong huyện. Chúng ta có muốn không?"
Ngụy Tây Trầm thờ ơ gật đầu: "Thông báo cho Văn Khải, dẫn người đi."
Thiếu niên thở phào sung sướng rồi vội vàng chạy đi.
Đào Nhiễm hỏi Ngụy Tây Trầm, "A Quang đâu, có chuyện gì sao?"
Khi Ngụy Tây Trầm nhìn cô, trên môi nở một nụ cười: "Hắn không sao."
"Ồ, vậy chúng ta đi đâu bây giờ?"
"Trở về trước đi."
Đào Nhiễm một lần nữa trải nghiệm cảm giác kích thích khi ngồi xe máy leo núi.
Lúc này là ban ngày, bởi vì còn sớm, trên đường rất nhiều cửa hàng đều chưa mở cửa. Trên đường có rất nhiều rác, còn có người sáng sớm đi đường cãi nhau. Giọng rất lớn, ngôn ngữ cũng dơ bẩn.
Cô lần theo Thanh Từ trong trí nhớ của mình để so sánh, thấy thị trấn này về cơ bản vẫn giữ nguyên ngoại trừ việc nó đang già đi.
Điều duy nhất đã thay đổi là Ngụy Tây Trầm, từ một cậu bé cao và gầy trở thành một thủ lĩnh ác bá ở Thanh Từ...
Nó cũng thật đáng sợ.
Xe của bọn họ phóng nhanh qua, tiếng máy nổ quá lớn, một đám thiếu niên áo đen cũng đủ khoa trương, không ít người đều nhìn về phía bên này.
Lúc đầu cô còn ôm eo anh, nhưng đột nhiên nhớ tới mấy năm trước anh cõng cô trên lưng, bảo cô thẳng lưng, không cho phép cô chạm vào anh. Tại sao không? Cô sửng sốt một lúc, lỗ tai đỏ bừng, từ từ đứng thẳng dậy.
Cô lúc đó đang dậy thì, cũng nhờ chế độ dinh dưỡng tốt, ngay cả khi cô chỉ là một tiểu nha đầu, cô đã có mọi thứ mà cô nên có.
Cô sắp chết vì xấu hổ rồi!
Khi trở lại nhà máy, tình cờ gặp Lam Tấn đang ngồi trên bàn ăn với vẻ mặt đáng thương.
"Anh Ngụy, anh Ngụy! Anh cuối cùng cũng về rồi... Mẹ kiếp, Đào Nhiễm, cô cũng đi theo! Cô đi được, tôi đi sao không được? Bọn họ còn ngăn cản tôi ra ngoài!"
Toàn thân hắn giống như một con chim trĩ rán.
Ngụy Tây Trầm mặc kệ hắn, gọi Đào Nhiễm, "Qua đây ăn cơm."
Bữa ăn của Đào Nhiễm trở nên thơm ngon hơn rất nhiều với vẻ mặt trách mắng "tiểu yêu tinh mê hoặc đại ca ta" của Lam Tấn.
Sau bữa tối, Ngụy Tây Trầm còn muốn giải quyết những thiếu sót của giao dịch trước đó, Đào Nhiễm hiện tại cảm thấy không được tự nhiên, không muốn ở lại với anh. Anh lạnh lùng liếc mắt: "Lại đây."
Rốt cuộc, cô cũng là một "tra nữ"* nên cảm thấy áy náy, đã đi theo một cách miễn cưỡng.
*Nghĩa giống tra nam, đều mang ý nghĩa đểu, cặn bã, không đàng hoàng. Lam Tấn cũng muốn đi theo, Ngụy Tây Trầm nói: "Không phải muốn học đánh nhau sao?"
Lam Tấn hai mắt sáng lên, vội vàng gật đầu. Ngụy Tây Trầm nói: "Vậy thì đi đến doanh trại huấn luyện đi. Một khi tiến vào doanh trại huấn luyện, trong vòng sáu giờ không thể ra ngoài, không chịu được gian khổ thì đừng đi."
"Em không phải loại người không chịu được gian khổ, anh Ngụy yên tâm đi!" Hắn đã sớm ảo tưởng tư thế oai hùng của mình rồi.
Đào Nhiễm nhớ lại nhóm thiếu niên vẻ mặt trông như sống không còn gì luyến tiếc khi biết sẽ phải đến trại huấn luyện, trong lòng âm thầm thắp một ngọn nến cho tên ngốc Lam Tấn.
Bài trí trong văn phòng của Ngụy Tây Trầm rất đơn giản, trên bàn làm việc đã chất đầy một đống tài liệu.
Cô nhớ rằng khi anh còn đi học, khi những người khác chơi đùa sau giờ học, anh sẽ đọc báo cáo, Ngụy Tây Trầm chắc chắn cũng không dễ dàng gì.
Hắn lớn hơn cô không được bao nhiêu, nhưng gánh nặng và trải nghiệm nhiều hơn cô.
Anh xem tài liệu, còn cô nằm trên bàn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngụy Tây Trầm một lát liền nhìn không được.
Anh xoa xoa trán, đưa điện thoại di động cho cô: "Đừng gọi điện cũng đừng nhắn tin, nếu không mẹ em sẽ vội vàng chạy tới, tôi không thể đảm bảo an toàn cho bản thân bà ấy."
Cô ngọt ngào đáp lại, bôi mật ong lên môi: "Cám ơn Ngụy Tây Trầm."
Anh không khỏi cong cong môi.
Đào Nhiễm chơi game trên điện thoại di động một lúc, thấy anh vẫn đang làm việc, cô lui về giao diện chính, trong lòng mang theo tò mò và nhân tố tà ác ngo ngoe rục rịch..
Điện thoại di động của nam sinh là như thế nào?
Đào Nhiễm lén liếc nhìn Ngụy Tây Trầm, anh chỉ nói rằng cô không được phép gọi điện hoặc gửi tin nhắn, còn những thứ khác cô có thể xem phải không?
Cô gõ đầu ngón tay vào màn hình và vào Album ảnh.
Tổng cộng có 32 bức ảnh.
Cô có linh cảm chẳng lành, cô nghiến răng nhấp vào... đều là cô.
Người vui vẻ đọc truyện tranh, người cắn bút làm bài, người cười, người khổ sở... 32 bức ảnh, tất cả đều là cô.
Đào Nhiễm run run xuống tay nhấp lại.
Chà... thật đáng sợ.
Cô sợ tới mức bấm mục Âm nhạc, nhưng Ngụy Tây Trầm, một người nặng nề không nghe nhạc, bên trong trống rỗng.
Đào Nhiễm thoát ra lần nữa và nhấp vào Video.
Cô mở to mắt, lần này cô thực sự giật mình, vô tình gõ nhẹ vào ngón tay mình.
Vì thế trong văn phòng yên tĩnh, tiếng rên rỉ quyến rũ của một người phụ nữ từ điện thoại phát ra.
Đào Nhiễm đỏ bừng mặt xấu hổ muốn chết nên nhanh chóng bấm tạm dừng, giống như một củ khoai nóng bỏng tay, cô tự lừa mình dối người bấm để trở về trang chính, hy vọng Ngụy Tây Trầm không nghe thấy âm thanh ngắn như vậy.
Ngụy Tây Trầm đặt văn kiện xuống, vươn tay: "Trả lại cho anh."
Đào Nhiễm trả lại điện thoại cho hắn.
Sau đó, cô không thể không nhìn vào vẻ mặt của Ngụy Tây Trầm.
Anh dùng ngón tay gõ vào màn hình hai lần, tim Đào Nhiễm đập thình thịch. Khóe môi anh nhếch lên, bấm vào Video, lần này vẫn là âm lượng cao nhất.
Cả văn phòng tràn ngập thanh âm khó tả đó.
Đào Nhiễm vò vò góc áo, nuốt nước miếng: "Không phải tôi muốn xem, mà là trong điện thoại di động của anh có những thứ đó."
Trong mắt anh hiện lên ý cười, anh không buồn giải thích với cô rằng Văn Khải đã tải xuống. Hắn còn không có xem qua, nhưng việc một người đàn ông có những thứ này trên điện thoại cũng không phải là vấn đề lớn. Cô vốn cảm thấy hắn là đồ xấu xa, hắn cũng không thèm phản bác.
Đào Nhiễm ngồi đối diện với anh, anh lấy giá đỡ điện thoại di động, đặt điện thoại sang một bên rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Trên màn hình, hình ảnh không thể mô tả bắt đầu.
Khuôn mặt của người phụ nữ bên trong ửng hồng.
Anh nhìn lướt qua, sau đó không có hứng thú dời mắt đi, sau đó cười nói với Đào Nhiễm: "Muốn thì cứ nhìn đi, anh giúp em."
Cô gái trong lòng vội vàng lấy tay che mắt của mình: "Tắt đi! Tắt đi! Ngụy Tây Trầm, anh là đồ biến thái!"
"Này, Đào Nhiễm." Anh cười gọi cô, nhìn thấy hai bên tai cô ửng hồng ngượng ngùng. "Làm bạn gái anh nhé?"
Sao lại nói! Cô vội nói: "Không tốt!"
Anh tặc lưỡi: "Vậy thì cùng nhau xem phim."
"..." Cái quái gì thế!
"Em không phải thật sự trong lòng quạnh quẽ sao? Vừa lúc nên dạy cái gọi là yêu." Hắn khoanh chân, hai chân thon dài bắt chéo, ê ê a a, chậm rãi nói: "Đến xem."