Bảy giờ sáng Chủ nhật, bình minh vừa ló dạng. Vạn vật còn bịn rịn muốn níu giữ những hơi thở cuối cùng của đêm đông, ước sao được kéo dài thêm chút nữa để hợp lý hóa sự lười nhác của mình.
Điện thoại của Lục Tuế Tinh rung, là báo thức của cậu. Cậu nhập nhèm lần mò điện thoại, hé một mắt trong bóng tối gian nan tắt báo thức. Tắt xong lại nhắm mắt, muốn tìm cho mình nghìn vạn lý do để khỏi rời giường, nhưng tất cả đều bị đánh bại bởi một lời phản bác đơn giản.
Cậu nhắm mắt ngồi dậy, mới nhấc nhẹ chăn đã rùng mình bởi hơi lạnh buổi sớm, mò mẫm xuống giường khi xung quanh còn tối om. Đánh răng rửa mặt, thay quần áo.
Lục Tuế Tinh mặc áo đen, thêm chiếc áo khoác đen bên ngoài phối với quần túi hộp cũng đen nốt, sau một lúc phân vân giữa giày vải canvas đen và giày bốt đen, cuối cùng đã chọn bốt. Cậu cầm khuyên tai đen trên bàn đeo lên tai trái của mình.
Nhìn mình trong gương, Lục Tuế Tinh hài lòng vô cùng.
Người cậu khá mảnh dẻ, thêm tông đen trông càng gầy hơn, Lục Tuế Tinh cao mét bảy mươi tám, mặc thế trông như mét tám vậy, khiến khí thế của cậu lấn lướt hẳn hương sữa còn tồn đọng trên người.
Trên bàn có một sợi xích dài màu bạc dùng để phối với quần túi hộp, trước đây Lục Tuế Tinh đều sẽ treo nó trên mấy cái quần khác, song bấy giờ cậu lại hơi do dự, thậm chí còn chẳng biết mình đang do dự gì nữa. Vài giây sau, cậu lẩm bẩm “Thôi vậy” rồi cất nó vào tủ.
Soạn cặp sách một lượt, soi gương vuốt qua loa mái tóc hơi rối do vừa ngủ dậy, sau đó đeo cặp lặng lẽ ra cửa trong tiếng khò khè ngáy ngủ của cả phòng.
Trời vừa hửng sáng, sân trường rất vắng. Thi thoảng có làn gió thổi qua khiến những mầm cây non nớt mới nhú run lẩy bẩy. Không khí sớm mai trong lành biết nhường nào, Lục Tuế Tinh hít thật sâu cho phổi căng đầy, lúc thở ra, luồng hơi ấm áp ấy dường như cuốn trôi cả cơn buồn ngủ, khiến Lục Tuế Tinh bỗng chốc tỉnh táo hẳn.
Thư viện ở khá xa, Lục Tuế Tinh dạo một lúc trong siêu thị trường, chọn chai nước ép táo và một túi bánh mì dứa làm bữa sáng, tính tiền xong thì bước nhanh đến thư viện.
Đến nơi, thư viện chưa mở cửa. Cậu lấy điện thoại ra xem, bảy giờ năm lăm, còn năm phút nữa mới mở, xung quanh vắng tanh.
Hương cỏ xanh dịu nhẹ hòa quyện với khí trời, Lục Tuế Tinh dựa lên bức tường cạnh cửa, lấy bữa sáng mình vừa mua trong siêu thị, xé bao chăm chú ăn.
Ăn xong, trong tay Lục Tuế Tinh cầm bao bì bánh mì và chai nước ép táo đã rỗng, vừa định tìm thùng rác để vứt thì có một dì mở cửa thư viện.
Mắt Lục Tuế Tinh ngời sáng, cậu đứng thẳng người chào hỏi: “Chào dì ạ.”
Dì nọ cũng quen biết Lục Tuế Tinh, bà quay sang cười tươi tắn: “Nhóc này sao cuối tuần nào cũng dậy sớm thế, không ngủ nướng thêm chút nữa à.”
Lục Tuế Tinh cười ngọt ngào, bước đi thoăn thoắt vào trong: “Sợ bị giành chỗ ạ.”
Chỗ ngồi Lục Tuế Tinh muốn giành nằm ở tầng hai khu phía nam, vả lại không chỉ một chỗ mà còn tận hai chỗ cơ. Thư viện mới mở cửa trống trải đìu hiu, yên ắng chẳng chút hơi người. Nhưng đây không phải lần đầu tiên Lục Tuế Tinh thấy cảnh này.
Cậu bước nhanh lên tầng hai, đi đến khu phía nam.
Thư viện trường họ rất rộng, mỗi tầng đều chia làm bốn khu đông, tây, nam, bắc; mỗi khu gồm ba phần trái, giữa, phải. Bên trái và phải đều xếp nhiều bàn ghế nhằm đáp ứng nhu cầu học tập, bàn ghế bên trái ở sát tường, bên phải ở rìa ngoài, chỗ ngồi bên ngoài sẽ thấy được toàn cảnh ngoài cửa. Hai bên được ngăn cách bởi giá sách to lớn ở giữa. Phía nam là khu vực lý tưởng nhất. Bởi chẳng những nó ở gần chỗ lấy nước và nhà vệ sinh, mà ánh sáng lẫn máy lạnh ở đây cũng tuyệt hơn hẳn so với các khu đông, tây, bắc. Nếu học mệt quá, sinh viên có thể quay đầu nhìn ra ngoài, toàn cảnh núi non hùng vĩ trập trùng phía xa sẽ hiện lên trước mắt.
Lục Tuế Tinh đặt cặp xuống chỗ thường ngồi, đoạn cầm bình nước vòng qua lối đi cạnh giá sách, bước chừng mười mấy bước đến chỗ Tiêu Nhất Sùng thường ngồi, đặt bình nước lên đó chiếm chỗ dù lúc này thư viện chẳng có ai.
Sau đó nhanh chân đi sang khu phía bắc.
Ngồi cạnh cửa sổ khu phía bắc sẽ quan sát được tất cả những người vào thư viện. Cậu cần chờ ở đây, khi nào bóng dáng của Tiêu Nhất Sùng xuất hiện trong tầm mắt sẽ nhanh chân sang khu phía nam, cầm bình nước về lại chỗ mình.
Chuyện Tiêu Nhất Sùng vào thư viện “chỉ ngồi chỗ này” là thông tin cậu nghe ngóng được vào tháng thứ hai, đây cũng xem như một sở thích đặc biệt mà mọi người đều biết sau việc Tiêu Nhất Sùng thích ăn kẹo sữa.
Cậu chiếm chỗ giúp Tiêu Nhất Sùng đã gần hai học kỳ, sau một dịp tình cờ vào buổi cuối tuần của một năm trước, cậu bắt gặp Tiêu Nhất Sùng thấy vị trí đó đã bị người khác chiếm rồi xoay người rời khỏi thư viện, từ đó hễ đến ngày nghỉ và có thời gian, cậu đều sẽ cố gắng đến sớm nhất để chiếm chỗ giúp Tiêu Nhất Sùng.
Thật ra đa phần Lục Tuế Tinh chẳng giúp được gì, bởi Tiêu Nhất Sùng thường đến rất sớm, tỷ lệ bị người khác chiếm chỗ anh yêu thích nhỏ đến gần như bằng không.
Song, Lục Tuế Tinh vẫn nỗ lực hết mình để khiến tỷ lệ này giảm xuống thành con số không tròn trĩnh. Cậu không muốn lần nữa nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Nhất Sùng lặn lội quãng đường xa xôi như thế đến thư viện, sau đó lại thất vọng quay về.
Lục Tuế Tinh ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, lòng thầm đoán xem còn bao lâu nữa sẽ gặp Tiêu Nhất Sùng, nào ngờ ngay tiếp theo đã thấy Tiêu Nhất Sùng ôm laptop đi về phía mình. Cậu hớt hơ hớt hải đứng dậy đi nhanh về khu phía nam, cầm bình nước của mình chạy về chỗ.
Chỗ của cậu cứ như được dành riêng cho người theo đuổi Tiêu Nhất Sùng vậy, khi ngồi ở đấy, chỉ cần nghiêng đầu một tí thôi sẽ nhìn thấy lối đi bên kia qua khe hở của giá sách, và điểm cuối của lối đi ấy chính là cái bàn mà Tiêu Nhất Sùng thích nhất. Tiêu Nhất Sùng vừa ngồi xuống, Lục Tuế Tinh sẽ thấy ngay sườn mặt hoàn hảo dưới ánh bình minh của anh nơi cuối đường.
Lục Tuế Tinh ngồi chưa đầy ba phút, Tiêu Nhất Sùng đã xuất hiện trong tầm nhìn của cậu. Hôm nay Tiêu Nhất Sùng mặc áo hoodie trắng quần jean, phối thêm khoác jean, bấy giờ toàn thân anh như đắm mình dưới nắng ban mai, còn Lục Tuế Tinh thì ngồi trong mảng râm của phía còn lại.
Rõ ràng chỉ cách nhau một lối đi hẹp, ấy thế mà Lục Tuế Tinh lại có ảo giác họ đang tồn tại trong hai thế giới riêng biệt vậy.
Cậu không dám nhìn nhiều, sợ rằng Tiêu Nhất Sùng sẽ phát giác ánh mắt mang ý đồ đang rình rập trong bóng tối của mình.
Bây giờ là tám giờ mười. Đến tám giờ mười lăm, người trong thư viện sẽ ngày càng đông. Đây là quy luật Lục Tuế Tinh tổng kết được sau một học kỳ.
Trong năm phút ít ỏi, cậu rụt rè ngắm nhìn chàng trai mà mình đã đem lòng yêu mến gần năm rưỡi.
Nhưng chàng nào hay biết.
Nếu hôm qua Tiêu Nhất Sùng không nói chuyện với cậu, thì cậu của giờ phút này chắc hẳn sẽ chỉ đắm chìm trong hạnh phúc và ngọt ngào bất tận. Nhưng hôm qua Tiêu Nhất Sùng đã lên tiếng trao đổi, khiến cậu của bây giờ, ngồi nơi đây với cõi lòng một nửa là bứt rứt, nửa còn lại mới là hạnh phúc.
Con người quả là giống loài tham lam, Lục Tuế Tinh nghĩ, trước đây chỉ cần được ngắm anh từ xa đã thấy mãn nguyện vì chiếm được chỗ ngồi này rồi.
Nhưng hiện tại, cậu khát khao muốn vượt qua khoảng cách nhỏ bé đang tồn tại giữa hai người họ, bằng sự nhanh nhẹn nhưng đầy kiên định như những bước chân ban nãy của mình vậy.
Cậu muốn được ngồi trong cùng một không gian với Tiêu Nhất Sùng, muốn đập tan ảo giác về hai thế giới riêng biệt, khiến nó không còn tồn tại nữa.
Cậu muốn đứng trước mặt anh, mỉm cười bắt chuyện: “Trùng hợp quá.”
Dẫu rằng cậu đã luôn ao ước về điều tình cờ này trong suốt một năm qua.