21.
“Lần đầu tiên hẹn hò tớ nên đi đâu nhỉ?”
“Đương nhiên là khách sạn rồi!”
Tôi ném điện thoại xuống. Trương Thải Vi, cô gái này, đúng là đen tối quá mà!
Sau khi tôi thay quần áo lần thứ hai mươi tám, soi mình trong gương, cuối cùng tôi cũng hài lòng.
Ngày trước khi tôi gặp Cố Viễn thì tôi không quá chú ý tới quần áo mình mặc, hay mặc những bộ đồ hàng ngày. Nhưng bây giờ yêu nhau rồi, tôi lại không muốn mặc như vậy nữa.
Tôi muốn cho cậu ấy nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình, cho cậu thấy sự nữ tính, duyên dáng của tôi!
“Kính coong ~”
Tôi vui vẻ chạy ra mở cửa, Cố Viễn đang cầm hai túi trà sữa cười tủm tỉm đứng ngoài cửa.
Thấy dáng vẻ hôm nay của tôi, quả nhiên cậu bất ngờ. Cố Viễn lắp bắp không nói nên lời, dùng mắt quét từ trên đầu xuống dưới chân tôi. Càng nhìn vẻ mặt cậu càng đen.
“Tống Phỉ! Cậu mặc cái quái gì thế này?”
Tôi ngơ ngác cúi đầu nhìn quần áo của mình. Một cái váy ngắn trễ vai màu xanh lục, màu sắc tươi sáng, làm gì có chỗ nào khó nhìn?
“Cậu nhìn chân cậu này. Trông khó nhìn chết đi được!”
Tôi cúi đầu nhìn đôi chân vừa trắng vừa dài của mình, tức giận.
“Cố Viễn, mắt cậu có vấn đề à?”
“Cậu mới khó nhìn! Cậu khó nhìn nhất!”