“Mẹ! Rốt cuộc có chuyện gì?” Bà Nhậm hừ lạnh:
“Chuyện này anh cũng tham gia, lại còn hỏi tôi?”
Lòng Đường Tố Tố lạnh xuống. Đến lúc này làm sao không đoán được xảy ra chuyện gì. Cô run tay nằm lấy tập tài liệu hơi nhàu nát kia, khó nhọc mở ra.
“Tố Tố!", Lục Cẩn Ngôn can ngăn.
“Em có thể chịu được.”
Cô hít sâu một hơi mở ra trong ánh mắt sắc lạnh của bà Nhậm.
Tờ giấy đầu tiên là kết quả siêu âm của cô. Trong đó ghi rõ tuần thai.
Mà những thứ còn lại là một tập ảnh quay trước cửa khách sạn của đoàn làm phim.
Ảnh sắc nét, ghi rõ ngày tháng năm.
Đường Tố Tố biết rằng mình không còn cách nào chối cãi được. Vì người trong đó, là chính cô.
“Đường Tố Tố, cô quá tài giỏi rồi. Cô coi nhà chúng tôi như trò đùa, muốn lừa gạt là lừa đúng không?”
Mặt Đường Tố Tố xám ngoét lại. Quá khứ là một vết thương, dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng khó mà lành lặn. Huống hồ lại có người đang đứng
trước mắt cô, bới móc nó ra.
Vòng tay của Lục Cẩn Ngôn vẫn ôm chặt lấy vai, nhưng cả người cô như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo tột cùng.
“Sao nào? Câm rồi sao?”
“Mẹt Đủ rồi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!