Tần Tấn là hai tên biến thái chuyên cưỡng hiếp phụ nữ rồi giết chết mà mấy năm qua cảnh sát Đế Đô vẫn không dò ra tung tích. Sau mỗi lần thực hiện hành vi đồi bại, hắn lấy máu của chính nạn nhân mà viết tên mình lên mặt đất.
Một kẻ họ Tân, một tên họ Tấn.
Đó là tất cả những gì mà cảnh sát biết.
Thực hiện hàng năm cả chục vụ án, bọn chúng chưa một lần bị phát hiện.
Thật không ngờ, Đường Tố Tố cũng có ngày rơi vào hoàn cảnh này.
Cô bật cười: "Thì ra tôi cũng có giá đấy." Gã kia nói bằng những âm thanh khàn đặc:
"Tốt nhất là rút tay khỏi cái điện thoại. Thiếu tay chân, bọn ông vẫn chơi được như
Đường Tố Tố ngoan ngoãn bỏ tay ra. Lúc này, tốt nhất đừng nên chống chọi với chúng.
Cô chỉ còn cách cầu phúc cho Lục Cẩn Ngôn không thấy mình ở nhà sẽ đi tìm mà thôi. Nhưng sợ là, nếu anh ấy...
Đường Tố Tố không dám nghĩ.
Lục Cẩn Ngôn phóng nhanh ra xe, vừa chỉ đạo người lái xe, vừa mở điện thoại của mình ra.
Bản đồ thành phố cùng với một chấm đỏ. Phương Nhược Lam quả thực không có ở nhà. Mà lúc này, điểm đỏ của cô cách nơi này càng ngày càng xa. Đường ra ngoại ô.
Lục Cẩn Ngôn nhớ rõ gần chỗ này có một tòa nhà bỏ hoang.
Nếu như chiếc xe dừng lại, nhất định không thể kịp cứu cô được.
Anh túm trợ lý trên xe đẩy xuống hàng ghế sau, cướp lấy tay lái. Chiếc xe chao đảo mạnh, mãi mới giữ được thăng bắng.
Tốc độ gạt lên mức cao nhất.
Chạy xe trong lòng thành phố với tốc độ này chẳng khác gì tìm đường chết. Nhưng Cẩn Ngôn lại không cho phép mình có bất cứ một giây chậm trễ nào.
Mạng sống của anh đều để lại chỗ cô rồi.
Chiếc xe chạy vun vút trên đường, bỏ lại đằng sau những tiếng chửi rủa. Mà xe chở Đường Tố Tố, lúc này cũng đến điểm hẹn.
Tân xuống xe trước, mở cửa, rất dễ dàng bế được cô gái đang bị thuốc khống chế xuống. Hắn đặt cô ngay trước cửa xe, bàn tay không ngừng vuốt
Đường Tố Tố thấy ghê tởm không chịu được, nhưng từ trong cơ thể lại bốc lên hơi nóng không ngờ, cùng những cơn ngứa ngáy râm ran khắp da thịt.
Thì ra không phải thuốc mê, mà là thuốc kích dục.