"Cô quen cháu trai của tôi?"
Bà Nhậm vừa nhìn thấy cô đã hỏi thẳng một câu.
Đường Tố Tố đứng giữa phòng khách, trong lòng âm thầm đưa ra rất nhiều phương án thoát thân, nhưng tất cả đều vô ích.
Nhà họ Lục là địa bàn của Nhậm Hạ Lan, cô không đấu lại được bà, chỉ có thể khéo léo mà tranh đấu thôi.
"Lục phu nhân, tôi với anh ấy từng quen, nhưng sau này không còn quan hệ gì nữa rồi."
Nhậm Hạ Lan hừ lạnh, rõ ràng không hề tin tưởng chút nào.
"Cô muốn lừa tôi? Đường Tố Tố, tôi chẳng phải người mù mà bị cô lừa gạt. Dù cho cô chỉ là con ở, những trên danh nghĩa vẫn là nhờ vào thân phận con dâu tôi mà tiến vào nhà họ Lục. Đây là danh gia vọng tộc bao đời, không chấp nhận được cái tính cách lẳng lơ của cô bôi bẩn."
Tay Đường Tố Tố nắm chặt lại, ngăn cho bản thân không quay người ngay ra khỏi đây.
Từ giờ đến ngày phẫu thuật của anh trai còn mười bốn ngày. Đến lúc ấy, cô cao chạy xa bay, không còn cần nhìn mặt Nhậm Hạ Lan mà sống nữa.
Cô gật đầu:
"Lục phu nhân dạy rất phải. Nếu như nhà họ Lục uy nghiêm, Tố Tố cũng không dám giữa ban ngày ban mặt mà làm việc quá đáng. Hay là Lục phu nhân đang nghi ngờ truyền thống bao đời của nhà mình hay sao?"
Nhậm Hạ Lan bị nghẹn lại, lời chửi bới không còn cách nào thốt ra được nữa. Nếu như còn muốn cắn chặt lấy vấn đề này, chẳng khác nào tự bôi bác gia phong nhà mình.
"Kỹ nữ thường già mồm!"
Bà đập mạnh tay xuống bàn, ra hiệu cho Từ quản gia đứng bên cạnh.
"Mang nó ra ngoài mưa đứng, cho nó tẩy rửa sạch sẽ đi."
Phương Nam không có tuyết vào mùa đông, nhưng thi thoảng vẫn có những trận mưa thất thường. Đường Tố Tố bị mấy người kéo ra ngoài, cô cựa quậy, giãy giụa cũng vô ích, nên chỉ còn cách ngoan ngoãn mặc cho bản thân bị lôi đi.
Gió lạnh táp vào mặt, cộng với nước mưa từng giọt nặng trĩu, nhanh chóng thấm ướt áo, mang cái buốt giá thấu xương ngấm vào da thịt. Đường Tố Tố run lên, môi trở nên trắng bệch.
Vết thương trên người cô vẫn còn chưa khỏi. Những vết xước da do bị tra tấn để lại, bây giờ xót nhây nhẩy.
Đúng là kiểu hành hạ người đầy thâm độc.
"Rửa sạch phẩm giá bẩn thỉu của cô đi!"
Từ quản gia một bên yêu cầu hai người vệ sĩ nắm chặt tay Đường Tố Tố, một bên hất hàm khiêu khích.
Kiểu người này, cô đã thấy nhiều lần. Cậy chủ khinh thường người, bất chấp đạo đức cùng lẽ phải.
"Tôi sẽ cho cô biết gia phong của nhà họ Lục không phải thứ để cô có thể chê cười. Vào nhà họ Lục, tất cả đều phải phục tùng mệnh lệnh của phu nhân. Trói cô ta vào kia đi!"
Từ quản gia chỉ vào chiếc cột đèn cổ một bên sân vườn ra lệnh.
Dây thừng buộc vào người, trói chặt tự do cùng với tôn nghiêm. Trong làn mưa này, cô chẳng khác gì một con chim bị ướt cánh, loạng choạng không có chỗ về.
Bao giờ mới được tháo cũi sổ lồng, bao giờ mới có thể tự do.
Tầm mắt Đường Tố Tố mơ hồ dần, bên ngoài vườn chẳng còn ai, chỉ còn mấy người đi ngoài hành lang chỉ trỏ.
Cho dù cô có chết ở đây, chưa chắc họ đã nhíu mắt một cái.
"Anh trai."
Tố Kiệt vẫn còn chưa phẫu thuật, cô không thể nào chịu thua số phận như vậy được.
Đường Tố Tố đứng ngây người giữa trời mưa. Cổ tay vắt chéo sau lưng, bẻ về hai hướng nới rộng dây thừng. Sợi dây cứa vào tay cô tạo thành vết hằn sâu, rồi từ từ thành vệt máu dài. Chất lỏng màu đỏ bị pha loãng, hòa vào làn mưa, tan đi, không ai nhìn rõ.
"Cô điên rồi!"
Bên tai nghe tiếng líu ríu gì đó, Đường Tố Tố không để ý, chỉ chuyên tâm mở dây thừng. Sắp được rồi.
"Đứng im đó cho tôi!"
Tay bỗng nhiên bị bóp mạnh. Cô giật mình, nhận ra quả nhiên bên cạnh mình cũng có người đang đứng. Cả người anh tắm mưa ướt sũng, không ngại mưa táp vào mặt, anh đang nhanh chóng cởi đi sợi dây thừng trên tay cô.
Sợi dây lỏng hẳn, cũng là lúc Đường Tố Tố mất đà ngã xuống, rơi vào vòng tay lạnh giá không kém cơ thể mình.
"Tôi đã nói cô ngoan ngoãn ở nhà, không nghe thấy à?"
Bị quát bất ngờ, không hiểu do nước mưa hay do tủi thân, Đường Tố Tố òa lên khóc như đứa trẻ.
Cô không ngoan ngoãn sao? Cô đã cố gắng không đụng mặt với mẹ chồng, nhưng hết người này đến người khác tìm đến, gán cho cô đủ thứ tội danh.
Cô ngoan ngoãn cũng bị bắt nạt, mà chống đối cũng bị bắt nạt.
Vậy thì hà cớ gì phải tủi nhục hạ mình, khiến cho bản thân bị người khác khinh rẻ coi thường.
Đường Tố Tố không làm được.
"Tôi ngoan các người có tha cho tôi không?"
Tiếng cô gái vang lên giữa màn mưa rất yếu ớt khiến cho Lục Cẩn Ngôn hốt hoảng. Anh hơi cúi xuống, nhấc bổng cả người Đường Tố Tố lên.
Cô nhẹ bẫng, khiến người khác phải đau lòng.
Qua một khoảng vườn rộng, anh thấy bà Nhậm đang đứng trên hành lang, nhíu mày không hề vui vẻ chút nào.
"Con làm gì vậy? Muốn chống đối mẹ sao?"
Lục Cẩn Ngôn vô thức ôm chặt người trong lòng mình hơn. Người cô lạnh toát, run lên từng hồi, yếu ớt, tội nghiệp.