Hơi thở nặng nề bao trùm.
Lục Cẩn Ngôn vẫy tay gọi một người:
“Có thấy người đi cùng tôi ban nấy không?”
Lục Cẩn Ngôn đi đâu cũng được mọi người chú ý, nên chắc hẳn mọi người cũng khó quên được Đường Tố Tố, một cô gái đột ngột xuất hiện cùng anh.
Người kia nhíu mày hồi lâu:
“Hình như tôi thấy cô ấy đi cùng ai đó lên trên tầng, sức. khỏe không tốt lắm. Lục tổng thử hỏi người khác xem. Giờ tôi phải đưa đồ cho cậu Doãn đã!”
Gân xanh trên trán Lục Cẩn Ngôn nổi lên:
“Doãn Trác cũng đến!”
“Dạ, đến từ hôm qual”
Cậu ta vừa mới nói xong, bỗng nhiên có tiếng hô nhẹ:
“Thật không ra thể thống gì, ban ngày ban mặt cũng có thể làm ra những trò dâm dục đến như vậy.”
"Đúng vậy, lại còn thu hút nhiều người đến xem như vậy. Cậu Doãn lần này chắc chắn không muốn sống nữa rồi”
Bà Nhậm lấy tay che miệng:
“Tố Tố...”
Lục Anh Thư đứng một góc nãy giờ, lúc này mới lên tiếng:
“Nghe nói chị không tìm thấy con dâu. Mà trong phòng của Doãn Trác, hình như đang diễn phim cấm rất đặc sắc, đến nỗi người ta đang vây xem rồi đấy.
Bà Nhậm nhìn bà ta, càng điên đến nỗi muốn cào nát cái bộ mặt đó ra. Nhưng lúc này không phải là lúc tranh luận, bà quay sang Lục Cẩn Ngôn:
“Con...
Nhưng người trước mắt đã không thấy.
"Xem ra hôm nay có người muốn nhục nhã rồi. Tôi rất mong chờ đấy!"