Đường Tố Tố nghe câu được câu chăng, bị kéo vào trong thang máy. Tiếng thang máy tinh tin, báo hiệu tầng cần đến đã đến.
Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.
“Đến rồi, nào, chúng ta vào thôi!”
xk#
“Đường Tố Tố, con định lấy con bé đấy à?”
Trong căn phòng xa hoa nhất tòa nhà, một ông lão quay lưng về phía cửa lên tiếng hỏi.
Lục Cẩn Ngôn không cúi đầu, chỉ nhàn nhạt đáp lại:
“Chúng con đã làm lễ kết hôn, đã có giấy chứng hôn. Không phải định, mà mọi chuyện đã chắc chắn rồi!”
Ông cụ Lục đập đầu gậy xuống sàn nhà:
“Hạ Lan nó hành xử bừa bãi, không có nghĩa là con cũng hành xử bừa bãi chứ?”
“Con chưa từng nghĩ mình đang hành xử bừa bãi. Người được con chọn làm vợ là người tâm đầu ý hợp, không phải nhắm mắt đưa chân. Trên đời này còn chưa có kẻ nào có thể
dắt mũi con.”
Ánh mắt của ông cụ Lục trở nên sâu sắc, như một con liệp ưng đang chuẩn bị vồ mồi:
“Ta biết, con cũng chẳng coi ta ra cái gì. Nhưng cháu trai à, đó không phải cách làm thông minh đâu!”
Giọng của Lục Cẩn Ngôn cũng hơi trùng xuống:
“Con không dám!”
“Sao vậy? Sao dạo này lại khiêm nhường như thế? Vì có người mà mình cần bảo vệ nên biết thu đi khí phách của bản thân rồi hay sao?”
“Tố Tố..”
“Ta cũng chưa hèn hạ đến mức ra tay với một đứa trẻ không nơi nương tựa. Nghe nói nó rất nổi tiếng trong giới. Không chỗ dựa nhưng vẫn đến được vị trí này rất khá, lát nữa gọi nó đến tìm ta đi.”
Hòn đá đè nặng trong lòng Lục Cẩn Ngôn giảm xuống. Ông cụ Lục nói đúng, quá khứ anh có thể ngông cưồng, nhưng
lần này, có thứ đã kìm chân, khiến cho anh không thể tiếp tục làm vậy nữa.
“Vậy ông cũng xuống thôi. Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi!” “Được! Hết giờ rồi nói sau.”
Khách khứa trong nhà đã đến đông đủ.
Lục Cẩn Ngôn len giữa dòng người, thấy được bà Nhậm đang bực tức ngồi ăn trái cây.
“Mẹ, Tố Tố đâu rồi ạ?”
“Tố Tố?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!