Cô híp mắt cười: “Anh nghe đây, người mà em đã nhận định, em sẽ không bao giờ buông tay. Chỉ trừ khi anh buông tay em ra trước, đến
lúc ấy, cả đời không gặp mặt."
Lục Cẩn Ngôn nhìn ánh mắt sáng rực của cô, thực sự muốn nói.
Cả đời này anh cũng sẽ không cho em cơ hội làm điều đó.
Nhưng mà những lời hứa này, anh sẽ không cần nói ra, mà cho cô một khoảng trời bình yên vô lo vô nghĩ, mới là thứ
mà anh liều sinh mệnh của mình để làm.
Đường Tố Tố ngày thường rất trầm lặng, nhưng đã điên lên thì khó có ai khuyên bảo được.
Lục Cẩn Ngôn hết dọa nạt lại đến bức ép, cô cũng không hề chấp nhận ngoan ngoãn ở nhà, mà một hai đòi lên núi để
quay phim.
Anh chỉ đành mua cho cô một chiếc ghế đặc biệt, sau đó tự mình cống biên kịch lên trên nơi quay phim.
Nhân viên đoàn làm phim đều trố mắt cả lên. Gì đây? Mặt trời mọc đăng Tây rồi?
Lục tổng lại có thể để cho một cô gái ngồi trên lưng mình?
Điều này thực sự đáng sợ đến khủng khiếp. Ngay cả Đường Tố Tố cũng luống cuống dè dặt:
"Anh buông em xuống được không, người ta đều đang nhìn đó."
"Để gọi nhìn, anh không sợ."
Anh không sợ, nhưng em sợ được không?
Anh có nhìn ánh mắt của các cô gái như muốn lóc xương xẻ thịt của cô ra không?
"Làm vợ anh, chẳng lẽ khiến em ngại ngùng sao?"
Lục Cẩn Ngôn nhướng mày lên, giọng điệu chắc chắn sẽ không thoải mái lắm.
"Sao, không nói được gì, anh sẽ mặc định như em đồng
Đường Tố Tố rùng mình. Cô nằm sấp trên lưng anh, tay quàng lên cổ người đàn ông rất thân mật, không hề để ý gì.
Cô nhìn một người đang có ý định dìu mình: "Không cần đâu, để chồng tôi cõng tôi là được rồi." "2i
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!