Lục Cẩn Ngôn tựa cằm lên mái tóc thơm mùi hoa quế của cô, nhẹ giọng dỗ dành một chút.
Nhưng bao nhiêu ấp ủ đó, lại càng làm cho cô khóc lớn hơn.
"am Thực sự không có kinh nghiệm dỗ phụ nữ. Trước Đường Tố Tố, chưa từng gặp được ai. Sau khi gặp Đường Tố Tố, cô giống như dây hoa hồng gai tự bảo bọc mình. Anh chẳng có cơ hội để có thể thể hiện
được khả năng bảo vệ của một người đàn ông.
Cho nên Lục Cẩn Ngôn, Lục tổng chỉnh chiến sa trường nhiều năm bắt đầu khốn đốn.
"Tố Tố, em..." Nếu bây giờ hôn cô, cô có còn khóc nữa không?
Đến khi tim gan đã quặn hết lên cả, Lục Cẩn Ngôn chợt nhớ ra một cách thức.
Nhưng Đường Tố Tố cũng không khóc nữa. Cô nhìn chằm chằm vào anh:
"Mười năm qua anh đi đâu? Mười năm, đến trong giấc mơ em còn lo lắng không biết anh ở đâu. Anh có biết không?”
Mười năm, thiếu niên, những kẻ bắt cóc, dòng nước lũ chảy xiết.
Cô chưa bao giờ quên được, chưa bao giờ thôi day dứt. Tim Lục Cẩn Ngôn thắt lại.
Nếu như anh trở về sớm hơn, tại sao lại có chuyện này? Nếu anh trở về sớm hơn, hai người chắc chẳn sẽ có con chung chạy đầy sân rồi. Cố Tư Thành, một kẻ tầm thường như hắn có thể xứng với cô sao?
Nhưng tất cả là do duyên phận.
"Anh bị chấn thương, quên mất việc kia nhiều năm. Đến khi tìm lại, Đường Hải Quỳnh đã biến thành Đường Tố Tố rồi?"
Anh đến tìm Đường Hải Quỳnh, tiếp xúc với cô ta ba tháng với thân phận hai người không quen biết. Lục Cẩn Ngôn thấy may mà mình làm như vậy, nếu như nhớ đến chuyện xưa rồi cưới cô ta về, không biết bây giờ sẽ phải hối hận thế nào?
Tố Diệp năm đó thực sự khiến người ta chán ghét.
Lừa gạt, tráo trở.
Lại dám làm cho anh hiểu lầm đó là Đường Tố Tố.
Đến lúc này, Đường Tố Tố mới ngộ ra.
"Anh bị thương nặng lắm sao? Sau khi rơi xuống nước, anh thế nào?"
Lục Cẩn Ngôn thật muốn bật cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!