Đau thấu xương! Thực sự đã chọc vào trong xương.
Đường Tố Tố nhìn bàn chân bị vặn thành hình thù kì dị của mình, không thể hét lên một tiếng nào.
Đây là một bẫy săn thú, may cho cô bên dưới không đặt chông gai gậy sắt, chỉ có một chiếc bẫy kẹp nhỏ.
Nếu không lúc này, cô đã chẳng còn mạng mà cảm nhận đau đớn nữa.
Nhưng còn sống, đồng nghĩa với việc còn tuyệt vọng.
Bây giờ xâm xẩm tối, Đường Tố Tố nhìn lên trời, khẽ cử động chân của mình.
Chỉ cần một chút biên độ nhỏ thôi, lưỡi răng của chiếc bẫy sẽ găm càng sâu vào da thịt, khiến cô phải cắn nát môi mình mới không bật lên tiếng kêu.
Hố sâu hơn hai mét, với đôi chân này, Đường Tố Tố sẽ không dám tự nghĩ rắng mình có cơ hội để rời khỏi đây nếu không có ai giúp đỡ.
Đêm càng sâu càng lạnh, gió thổi ào ào. Trước hết cần phải xử lý cái bẫy này đã.
Đường Tố Tố chậm rãi thu chân lại, mặc cho những răng cưa càn quấy trong da thịt của mình. Răng môi cô có vị mặn của mồ hôi và cái tanh nồng của máu. Đến cuối cùng, tay cũng có thể với được cái bẫy nhỏ.
“Dứt khoát đi! Đau dài còn hơn đau ngắn!”
Đường Tố Tố hít sâu một hơi, năm lấy thanh kim loại lạnh lẽo, mở ra.
Răng cưa bị rút mạnh ra khỏi chân, cô không dám khóc, chỉ có thể xé rách một vạt áo bên trong của mình, quấn lên xung quanh chân. Máu túa ra như suối, nhanh chóng nhuộm đỏ lớp vải màu trắng.
“Lục Cẩn Ngôn!”
Cô nằm chặt tay mình đấm mạnh xuống đất, vừa để phân tán lực chú ý của mình, vừa muốn tưởng tượng năm đất dưới tay là người đàn ông kia để mình hành hạ.
Tất cả là do anh mới làm cô nên nông nỗi này!
Đường Tố Tố bực tức nghĩ.
Rào!
Trên đời này không chỉ có đen đủi, còn có nhiều thứ tuyệt vọng đến tận cùng đang chờ chúng ta. Khi Đường Tố Tố ngửi thấy mùi đất lẫn trong mùi nước mưa ngai ngái, cô biết, có lẽ đây là ngày tàn của mình.
Mưa đang trút xuống!
Là mưa rào.
Mảnh đất phía Nam này rất đặc biệt, mùa đông cũng có thể có mưa lớn.
Mưa nhanh chóng tưới ướt quần áo cô, thấm vào dưới lớp đất. Dần dần, đất cũng không ngậm hết được nước nữa.
Chúng bắt đầu dềnh lên.
Đường Tố Tố thử đứng lên, nhưng cơn đau buốt tự tận trong óc bắt cô phải ngã khuyu xuống.
Cái hố khá nhỏ, một khi nước lên thì lên rất nhanh.
Tuyệt vọng dâng tràn.
Đường Tố Tố không dám hỏi trời, không than vấn, vì biết rẵng than vãn cũng chẳng có cách gì cả. Cô lê chân của mình, đứng dưới bức vách bằng đất.
“Làm thế nào để leo lên đây?”
Đến khi nước đã đến đầu gối, Đường Tố Tố không thể nào. ngồi im được nữa. Cô nhằm mắt lại, cầm cái bẫy khi nấy, cảm vào trong đất.
Như vậy sẽ có chỗ bám để đi lên trên.
Một tay Đường Tố Tố Nằm chặt chiếc bẫy, một bên năm ngón tay dùng lực bám vào đất. May mà thổ nhưỡng vùng này tốt, chưa bị nhão.
Mất hơi sức rất lớn mới có thể đu được người lên. Nhưng bây giờ, lại hết thứ mà cô có thể bám víu.
Nếu bây giờ thả người xuống, cô không dám chắc rằng mình sẽ không bị chìm nghỉm. Lên khó sống, mà xuống, cũng chết chắc.
“Mặc kệ thôi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!