"Cô vẫn y như ngày xưa, bản tính tráo trở lật lọng không bao giờ thay đổi."
Đường Tố Tố nhìn Lục Cẩn Ngôn, chết lặng.
Cô không dám tin có ngày có người dám đứng trước mặt mình chỉ trích như vậy. Cô lạnh nhạt không được người khác yêu mến, nhưng xưa nay sống chưa từng thấy thẹn với lòng.
Tráo trở lật lọng?
Anh ta nói cũng thật hay.
"Không biết tôi đắc tội với Lục tổng ở chỗ nào?"
"Có khi cô đã làm quá nhiều chuyện xấu rồi nên không nhớ được cũng phải thôi!"
Hai người nhìn thẳng vào mặt nhau, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy, ánh mắt này thật khiến cho người ta chán ghét.
Mười năm trước khi gặp cô gái này, rõ ràng anh thấy trong ánh mắt kia là sự tính toán tởm lợm, nhưng mười năm sau, giống như đã hoàn toàn biến thành người khác.
Trong sạch, quật cường.
Đúng là điên rồi. Bản tính khó dời, cô ta vẫn là người như thế, chỉ có điều càng ngày càng lợi hại hơn, biết che giấu mà thôi.
Đường Tố Tố chỉ cười nhẹ:
"Lục tổng đã xem quá nhiều phim, nên trong đầu có lẽ ảo tưởng nhiều quá rồi."
"Còn không phải là phim do cô viết kịch bản sao?"
"..."
Được rồi, vấn đề này không thể nói thêm.
"Lục tổng, bên ngoài có Cố thiếu gia đến gặp."
Đường Tố Tố mặt không đổi sắc ngồi xuống nhấc chậu quần áo lên, xoay người đi.
Cô không biết nhiều về giới người giàu, nhưng biết rằng Cố Tư Thành là em họ của Lục Cẩn Ngôn.
Một mối quan hệ phức tạp khiến cho người ta phải đau đầu.
Lục Cẩn Ngôn nhìn theo bóng người đi xa, trong đầu xẹt qua một suy nghĩ.
Phụ nữ bây giờ đều thích dùng nước hoa hoa quế hay sao? Tại sao anh đi đâu cũng gặp mùi hương này, mặc dù ngửi rất dễ chịu, nhưng quá nhiều, có vẻ phiền.
Cố Tư Thành ngồi ở phòng khách, vừa nhìn đã biết là không có nhiều kiên nhẫn.
"Tư Thành, sao cậu lại đến đâu vậy? Không phải ở Anh có dự án cần hoàn thành sao?"
Cô Tư Thành hơi căng thẳng:
"Nghe nói anh vừa mới kết hôn?"
"May mà cậu nhắc, nếu không tôi đã quên mất mình có một người vợ mới kết hôn đấy."
Lục Cẩn Ngôn xoa cằm ra vẻ nghĩ ngợi.
Sắc mặt của Cố Tư Thành trở nên nặng nề:
"Anh Cẩn Ngôn, nếu như vì muốn trả thù mà lấy một cô gái mình không yêu, sau này cả hai người đều rất mệt mỏi đấy. Việc của Thư Dung chỉ là ngoài ý muốn, đừng để người khác chỉ trích chúng ta."
Lục Cẩn Ngôn nhướng mày:
"Cậu có vẻ quan tâm đến cô ta nhỉ? Trên đầu tôi có phải đang chuẩn bị dài thêm hai chiếc sừng rồi phải không?"
Cố Tư Thành giật mình, vội lắc đầu:
"Không có, cô ấy là em gái vợ sắp cưới của em. Chị cô ấy nhờ em đến đây để làm thuyết khách, mong anh có thể giơ tay đánh khẽ cho."
"Ý cậu là Đường Hải Quỳnh?"
"Phải, là cô ấy!"
Lục Cẩn Ngôn nhìn vào khoảng không trước mặt, giống như đang nhớ lại điều gì đó.
Đêm mùa đông lạnh lẽo, có cô gái nhỏ sưởi ấm cho anh.
Thức ăn và đồ uống đều nhường cho hai cô gái, sức lực lẫn sinh lực của Lục Cẩn Ngôn bị bào mòn. Cô bé đó cắn tay mình, đút vào miệng cho anh.
Mùi máu ngọt ngào, mà cũng chua xót.
Hải Quỳnh. Họ Đường.
Lục Cẩn Ngôn đi tìm cái tên này nhiều năm, nhưng đến khi gặp lại, lại thấy lòng nhàn nhạt. Anh từng nhớ cái tên này rất nhiều, mà khi tìm được người thật, ngoài sự tiếc nuối cũng chỉ thấy thất vọng.
Cô gái này thay đổi quá nhiều, giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
"Đối xử với cô ấy thật tốt!"
Lục Cẩn Ngôn không nói nhiều, chỉ bỏ lại một câu rồi giống như muốn đi ra ngoài. Cố Tư Thành chỉ chờ có thế, vội nói:
"Anh cứ đi làm đi. Em ở lại thăm bác một chút, sau đấy đi thăm thú vườn xung quanh."
"Hôm nào kết hôn nhớ nói tôi đến dự sớm. Còn việc của Đường Tố Tố, tôi không đê tiện đến mức trút giận lên một cô gái như vậy. Nhưng mẹ tôi lại khác."
Dù gì người phụ nữ này ở nhà họ Lục cũng rất biết cách khoe khoang, Lục Cẩn Ngôn chẳng nhìn thấy cô sợ hãi chút nào.
Ở đây có cơm ăn áo mặc, chắc chắn tốt hơn trong nhà tù hàng vạn lần.
Làm gì có chuyện phạm tội mà không trả giá?
Cố Tư Thành vâng vâng dạ dạ, chờ Lục Cẩn Ngôn quay người đi mới men theo đường cũ ra vườn.
Đường Tố Tố vừa sấy xong quần áo trên đường trở về phòng.
"Tố Tố!"
Bước chân cô khựng lại.
Năm ngày.
Cố Tư Thành thật sự đợi năm ngày mới từ Anh trở về để cho cô một lời giải thích. Nhưng đến nước này, tất cả còn quan trọng nữa không?
Thậm chí, lúc này Cố Tư Thành trở về càng giống như muốn cười vào mặt cô hơn.
"Cố thiếu gia? Anh nói chuyện xong rồi sao?"
Cố Tư Thành hé miệng, lời đến cổ họng hơi nghẹn lại:
"Tố Tố, anh không cố ý lừa dối em. Chỉ là anh không biết tại sao Hải Quỳnh ở trên giường mình. Cô ấy có thai rồi, anh cũng không biết phải làm thế nào nữa."
"Anh nên cưới cô ấy!" Đường Tố Tố cắt ngang. "Anh làm sai phải chịu trách nhiệm. Anh cưới cô ấy, nhưng cũng đồng thời buông tay em đi được không?"
Cố Tư Thành lớn tiếng:
"Không được, Tố Tố, chúng ta từng hứa sẽ kết hôn, sinh một trai một gái, tên của chúng cũng đã được nghĩ trước rồi. Giờ em lại đòi anh chia tay là sao?"
Đường Tố Tố quay người lại, nhướng mày:
"Vậy anh muốn cái gì? Muốn chịu trách nhiệm với chị gái của tôi, nhưng lại bắt tôi phải ở đây chờ đợi anh ban phát thứ tình yêu rẻ mạt à? Lúc nào anh vui vẻ sẽ tìm đến tôi như thứ gái làng chơi, rồi lại trở về bên vợ con?"
Cố Tư Thành vội tiến lên mấy bước mà nắm lấy tay Đường Tố Tố. Da đầu cô bỗng nhiên cảm thấy tê dại vì cảm giác ghê tởm.
Cô có cảm giác bao lâu nay mình đã mù mới có cảm giác với những người như Cố Tư Thành.
"Tố Tố, nghe anh nói đã. Anh dù có lấy cô ta cũng chỉ yêu một mình em mà thôi. Em có thể đợi anh không, đợi cô ta sinh con rồi, đợi anh có thể nắm vững được cơ nghiệp rồi, anh nhất định sẽ đến tìm em."
Lòng Đường Tố Tố lạnh lẽo, nhưng lại càng thấy đáng thương cho Đường Hải Quỳnh.
Cô ta trăm phương ngàn kế chia rẽ, nhưng cuối cùng lại giành giật được một người đàn ông như thế này.
Đáng hay không?
"Nếu như tôi nói chính Đường Hải Quỳnh đã hại tôi phải vào tù, anh có còn muốn cưới cô ta nữa không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!