Lục Cẩn Ngôn căng thẳng hết cả người, thấy cô như sắp khóc đến nơi, cũng không dám trêu đùa. Anh chỉ đầu giường mình:
"Thuốc ở trong đầu bàn, lấy ra giúp anh. Giờ là ban ngày, căn bệnh này không có cách nào giết chết tôi được đâu."
"Vậy còn đêm thì sao?" Không hề suy xét Đường Tố Tố bật ra thành câu hỏi. Chẳng mấy khắc sau, lại nhận được câu trả lời:
"Sống không bằng chết!"
Cô run tay lên, khiến cho mấy viên thuốc suýt chút nữa thì rơi, may mà còn thể giữ lại được.
"Thuốc đây, nếu uống vào không đỡ, nhất định phải đến bệnh viện khám bệnh."
Cô cố tỏ ra không hề quan tâm đến sức khỏe của anh, nhưng thi thoảng vẫn sẽ chú ý xem anh có gì khác lạ không?
Ha viên thuốc đầy màu sắc đặt trước miệng Lục Cẩn Ngôn, anh cũng không hề động đậy. Đường Tố Tố chỉ còn
cách nhét thuốc vào miệng anh.
Làn môi thô ráp của anh cọ vào tay cô, để lại những dư vị mềm mại.
May mà Lục Cẩn Ngôn cũng ngoãn kết hợp, nếu không, cô không biết phải làm cái gì nữa.
Nhưng đến lúc cô chuẩn bị rụt tay về, anh lại có hành động, dùng môi ngậm lấy ngón tay cô.
Đường Tố Tố giật mình, cảm giác như ngón tay mình như bị bỏng, rụt vội về.
"Anh làm cái gì?"
"Hơi mất khống chế một chút, em hiểu cho anh. Người bệnh mà, người bệnh lớn nhất."
Tin anh mới là con khi.
Đường Tố Tố bực tức!
Người bệnh lớn nhất.
Nếu như không phải vậy, cô đã lẳng người ra ngoài từ lâu, làm gì có chuyện phải ở đây để chịu tôi đâu.
"Anh cứ ở đây đi, tôi cũng chẳng giúp gì được."
Đường Tố Tố còn chưa kịp quay đi ra khỏi phòng đã bị Lục Cẩn Ngôn ôm lại. Anh đặt cô lên đùi mình, cả vòng tay. ôm thật chặt, cùng nhai ngã xuống chiếc giường mềm mại.
"Lục Cẩn Ngôn, buông tay."
Cô dẫu có giãy giụa thế nào cũng chỉ càng làm cho vòng tay kia chặt thêm.
"Anh đừng tưởng mình có bệnh rồi tôi không dám đánh anh"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!