Trong phòng lại vang lên một âm thanh lớn. Lần này, trong đầu Đường Tố Tố lại hiện lên dáng vẻ bất lực của Lục Cẩn Ngôn trong đêm nọ.
Căn nhà gỗ đơn sơ, chỉ có một mình anh chống chọi.
Cô thở dài, có lẽ là kiếp trước nợ nhau đi.
"Được, để cháu vào."
Cửa vừa mở ra, bên trong lại nghe mấy tiếng loảng xoảng. Đường Tố Tố nhớ đến đêm trong căn nhà kia, nhanh tay đóng cửa lại, lại tắt hết hệ thống đèn điện trong đi.
Mặc dù ban ngày, nhưng bên trong lúc này đen kịt.
"Anh không sao chứ? Chúng ta đi bác sĩ khám bệnh được. không?"
Đường Tố Tố men theo bản năng đến gần giường của Lục Cẩn Ngôn. Cô chạm được vào chiếc chăn trên đó, cũng là lúc anh gắn lên:
"Đi ra ngoài! Cô muốn chết sao?"
Mặc dù giận dữ, nhưng có thể nhận ra hơi thở của anh khá nặng nhọc, khác hẳn đêm ở trong căn nhà gỗ nọ.
Đường Tố Tố giật mình, ngồi xuống bên cạnh Lục Cẩn Ngôn.
"Anh bị bệnh rồi à?"
Bàn tay cô mềm mại, mang theo sự mát mẻ đặt lên vầng trán lấm tấm mồ hơi của Lục Cẩn Ngôn. Không kịp thích nghi với nhiệt độ của cô, anh hơi rùng mình, kế đến lại cảm thấy thân thể lạnh toát.
Đường Tố Tố lại càng luống cuống:
Vậy, chúng ta đến bệnh viện. Tôi không đồng ý cho anh ở đây!"
Lục Cẩn Ngôn yếu ớt lạ kỳ, những dù gì cũng là sức lực của một người đàn ông, cô không có cách nào lay chuyển được. Đường Tố Tố luồn tay xuống dưới lưng anh, đẩy mãi không được, thành ra hai người cứ dây dưa trong tư thế ôm nhau.
Lục Cẩn Ngôn bật cười:
"Em lo tôi chết lắm đúng không? Tố Tố, em cũng thương xót anh đúng không?”
Đường Tố Tố không hiểu bây giờ là giờ phút nào, người đàn ông này lại đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy.
"Anh đứng lên đã rồi hãy nói. Được không?"
Lục Cẩn Ngôn không để trong tay chút nào, vẫn cứ nắm chặt lấy tay cô:
"Trả lời đi, nếu không anh sẽ không uống thuốc."
"Không uống thì..." kệ anh chứ! Đường Tố Tố nói được một nửa lại rút về. Tốt nhất lúc này, không nên hơn thua với một người bị bệnh làm gì.