Thể lực nam nữ khác nhau, cô bé không thể nào theo. được bước chân của thiếu niên, khuyu cả người xuống.
"Chúng ta giữ sức một chút được không? Cứ chạy liều thế này không phải là cách."
Nếu tiếp tục đi thế này, sợ là trước khi ra khỏi cánh rừng sẽ không còn chút sức lực nào mà ngã xuống.
Lục Cẩn Ngôn nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng: "Đăng sau còn người, nhóc có biết không?” Đường Hải Quỳnh cười khổ.
Làm sao cô bé không biết.
"Vậy anh đi trước đi! Đi tìm người đến đây cứu em. Nếu cứ như thế này, cả hai chúng ta đều không thoát được."
Mặc dù không biết rằng Lục Cẩn Ngôn có thể tìm được người đến cứu không, nhưng cô bé không thể nào kéo hai người chết chung trong cánh rừng u tối này được.
Cô muốn nhìn thấy ánh sáng ngoài kia, Lục Cẩn Ngôn cũng thế.
"Đây là nhóc nói!"
Đường Hải Quỳnh hơi ngẩn người, nhìn theo bóng lưng của thiếu niên đi càng ngày càng xa. Cô chậm rãi đứng dậy, nhìn bàn chân đã bị đá rạch nát của mình.
Đúng rồi, anh ấy bỏ đi như vậy mới có thể trốn thoát được.
Cô bé lần mò trong cánh rừng rậm rạp, chịu đựng cơn đau ở chân, băng qua những mảnh đất đầy sỏi đá. Đi một bước, lại dừng một bước. Con đường đất tối để lại một vệt đậm tanh mùi máu.
"Đứng iml"
Có tiếng găn lên rất khẽ, như núi lửa rậm rịch phun trào, thị uy.
Đường Hải Quỳnh không tin được vào mắt mình. "Không phải anh đã đi rồi sao?"
Một vật nặng đập vào ngực, khiến cô bé phải luống cuống đỡ lấy.
"Ăn đi!"
"Cái này lấy ở đâu?"
"Không có độc đâu!"
Đường Hải Quỳnh thấy hốc mắt mình chua xót. Cô cầm lấy hai quả lê, một quả bị căn dở, không hề ngại ngùng chút nào ngại ngùng mà đưa lên miệng ăn. Còn một quả đưa cho thiếu niên.
"Anh ăn đi!"
"Ăn rồi, chán ngán đến tận cổ mới đưa cho cô đấy!"
Đường Hải Quỳnh không tin, cứ muốn dúi quả lê vào tay Lục Cẩn Ngôn. Mắt anh sắc lạnh như dao, nhìn cô bé:
"Ăn, hoặc chúng ta cứ đứng đây dùng dăng chờ chết."
Đường Hải Quỳnh giật nảy cả người, không còn cách nào khác ngoài ngấu nghiến lấy quả lê hơi chát kia. Đối với cô, nó là món ăn ngọt ngào nhất trong những năm tháng sau này.
"Xong rồi, chúng ta có thể đi được không?”
Lục Cẩn Ngôn chẳng nói chẳng rãng, dứt khoát ôm cô bé lên, đặt trên lưng của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!