Đường Hải Quỳnh khó xử:
"Chị Tố Tố, không phải em không muốn, nhưng em không vừa."
Đường Hải Quỳnh trông lớn hơn hẳn Tố Diệp, nên Lục Cẩn Ngôn không nghĩ rắng cô mới là em gái, chứ không phả Diệp.
Đường Hải Quỳnh thuyết phục mãi, Tố Diệp mới mím môi chui qua. Cô ta còn hứa rằng sẽ sẽ báo tin cho người lớn đến đón hai người.
Nhưng cả Đường Hải Quỳnh và Lục Cẩn Ngôn đều không thấy ai đến cứu, chỉ thấy những tên bắt cóc nhìn thấy.
'Tên cầm đầu Lưu Lãng vừa nhìn thấy Đường Hải Quỳnh đã rít lên:
"Con quỷ cái này, mày dám thả con bé kia ra đúng không?"
Vừa nói, hẳn vừa dập đầu cô bé xuống đất, cười đểu cáng.
"Tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ." Đường Hải Quỳnh hét lên:
"Buông ra, tôi không biết các người nói gì hết."
"Còn chối à? Chính con nhóc kia để lại mảnh giấy nói rằng mày xúi giục nó trốn chạy. Mày còn chối nữa à?"
"Chị Tố Diệp? Không thể nào đâu?"
Đường Hải Quỳnh không tin vào tai mình được. Cô bé vẫn còn nhỏ tuổi, khuôn mặt tuyệt vọng vì bị phản bội.
"Dù gì cũng không ai biết, tao hưởng dụng mày cái đã."
'Tên cầm đầu không hề biết thương tiếc, xé rách toạc chiếc áo trên người cô bé. Đường Hải Quỳnh run lên, giống như một ngọn cỏ bị vùi dập. Cô bé quay về phía thiếu niên, van lơn.
"Cứu em với."
Nhưng đôi mắt kia gần như không có chút niềm tin nào. Cô bé không tin rằng Lục Cẩn Ngôn đủ sức cứu mình, cũng không nhận ra anh có ý định vươn tay.
Lục Cẩn Ngôn ngồi nhìn như tượng, không hề có bất cứ phản ứng nào.
Đường Hải Quỳnh tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cô nghiến chặt răng, chịu đựng sự nhục nhã khi bàn tay kia mò mãm trên người mình.
Phập!
Tiếng vật nhọn đâm vào da thịt, cô bé mở mắt, thấy một dòng ấm nóng bắn đến trước mặt mình. Mà tên ở trên người cô, đang từ từ ngã xuống.
"Hắn... Hắn..." Cô bé lắp bắp, vừa lồm cồm bò dậy nhìn Lục Cẩn Ngôn. Trên tay anh cầm một mảnh gạch vỡ, máu trên đó còn rỏ tí tách từng giọt một.
Anh nhìn cô hỏi:
"Chưa nhìn thấy giết người bao giờ sao?"
Chưa nhìn thấy giết người bao giờ sao?
Cả người Đường Hải Quỳnh run lên. Sống trong nhung lụa từ bé, cô làm sao có thể thấy những khung cảnh thế này?
"Sợ sao?" Lục Cẩn Ngôn lại lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Lần này Đường Hải Quỳnh lắc đầu. Cô bé đẩy người đàn ông ngã trên người mình ra, đưa bàn tay cho anh.