Đường Tố Tố không ngờ Lục Cẩn Ngôn lại nhạy cảm nhận ra sự biến đổi cảm xúc của mình như vậy. Cô hơi rụt tay về, như sợ bị bỏng đến.
"Không có gì, tôi nghĩ lại, nếu không có cái tát đó của anh, có khi tôi sẽ bị tống vào ngục lần nữa chưa biết chừng."
Cầm dao uy hiếp người, nếu như cảnh sát đến thì coi như cả đời cũng không thể nào rửa sạch được tội danh.
Đường Tố Tố có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng Lục Cẩn Ngôn không cho phép mình làm điều đó. Ánh mắt anh
càng ngày càng sâu:
"Đợi kết quả về rồi. Chắc chắn cô ta sẽ phải trả lại gấp trăm vạn lần những gì em phải trải qua."
Đường Tố Tố hơi mông lung:
"Kết quả gì?"
Người đàn ông vẫn trầm ngâm, nhưng không hiểu sao, cô có thể cảm nhận được hai từ kết quả này có liên quan đến mình.
Áo giác sao?
Tại sao ánh mắt Lục Cẩn Ngôn nhìn cô càng ngày càng giống như muốn ăn sống nuốt tươi cô tại chỗ?
"Cô chủ đã dậy chưa?"
Đường Tố Tố còn đang mải suy nghĩ, Tiêu Vân bỗng nhiên gõ cửa.
Cô lúng túng bật dậy, như bị bắt gian vậy, hơi hăng giọng: "Có việc gì vậy chị?” "Cậu Lục về rồi, hỏi sao cô lại ngủ lâu đến vậy?”
Đường Tố Tố thấy đăng sau mình hơi lạnh người, cô không dám quay lại, sợ rằng sẽ bị một tay đánh chết.
Cô nói vọng ra:
"Nói với anh ấy, tôi sẽ ra ngay bây giờ đây?”
"Ra ngay? Ra đâu? Em đi gặp em chồng cũng phải nóng lòng thế à?"
Lục Cẩn Ngôn xuất hiện đãng sau Đường Tố Tố từ bao giờ, khẽ nói bên vành tai trằng sứ của cô. Anh nói rất nhẹ, nhưng không hề che giấu hàm ý tức giận.
Cô run người lên, nhưng sau đấy chỉ thấy bực dọc.
Anh coi cô là gì? Một món đồ mà anh tuyên bố chủ quyền sao?
"Anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi. Anh đừng có áp đặt những suy nghĩ dơ bẩn như vậy!"
Cô cười khẩy, có ý châm chọc rất rõ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!