Đường Tố Tố gật đầu, ra hiệu cho Tiêu Vân đi nghỉ. Đây là người bảo mẫu mới mà cô mới thuê để chăm sóc cho Tố Kiệt.
"Tố Tố, em về rồi?"
Tai của Tố Kiệt rất thính, vừa mới nghe thấy động đã chạy. ào ra khỏi phòng, khiến cho cô hốt hoảng kêu lên.
"Anh chạy chậm thôi."
Vừa mới phẫu thuật không lâu, nhưng đã thích chạy nhảy. đến mức này. Cô thực sự quá lo ngại.
"Hôm nay cả em và Phàm Phàm đều không có nhà. Anh buồn chán chết mất."
Sắc mặt của Lục Cẩn Ngôn biến đổi một cách âm trầm, "ạ" một tiếng, hỏi bâng quơ:
"Lục Phàm cũng ở trong nhà này sao?”
Tố Kiệt ngạc nhiên nhìn người đàn ông xuất hiện bên cạnh em gái mình, nhớ mãi mà không thể nào tìm được cái tên gọi.
"Cậu là aï?"
Anh vợ không thể đắc tội, Lục Cẩn Ngôn hơi cúi đầu, lịch thiệp nói:
"Chào anh, em là chồng của Tố Tố."
Khóe miệng của Đường Tố Tố co quắp, cô biết núi lửa sắp. phun trào rồi.
Quả nhiên, Tố Kiệt nghe xong thì há hốc miệng.
"Lại một đứa em rể à? Không đúng, Phàm Phàm không phải là em rể rồi sao? Sao lại thêm một đứa rồi."
Bộ não non trẻ của anh không có cách nào lý giải được việc này.
"Em rể à? Lục Phàm?"
Lục Cẩn Ngôn nhướng mày nhìn Đường Tố Tố, như muốn tìm điểm khác lạ trên khuôn mặt cô. Hơi thở cô cứng lại, nhưng trên miệng vẫn nở nụ cười tươi.
"Chỉ là cách gọi đùa mà thôi, anh đâu cần chấp nhặt như vậy. Dù sao hai tháng sau, anh cũng không còn là em rể của anh ấy nữa rồi."
Aha
Đường Tố Tố, em giỏi lắm.
Một cục tức chặn ngang họng Lục Cẩn Ngôn, khiến anh khó lòng hít thở được. Vừa muốn bóp chết cô, vừa muốn giam cô ở trong lòng mình.
Anh quay sang Tố Kiệt, vỗ vai anh:
"Anh rể, Lục Phàm phải gọi Tố Tố là chị dâu mới đúng. Sau này anh không nên gọi nhầm, mọi người đều khó xử”
Đường Tố Tố thấy mình cần tránh xa nơi khói lửa này.
"Để tôi lên thay đồ đã, sau đó xuống nấu cơm ăn cơm."
Không chờ Lục Cẩn Ngôn đáp lại, cô chạy vội lên nhà.